Trần Vấn Vân trêu chọc:
“Họa Họa sao còn phải có người dỗ mới chịu ăn cơm thế?”
Ngu Họa nghiêm túc chào hỏi:
“Ba, mẹ.”
Chu Nhĩ Câm nhận khăn nóng từ người giúp việc đưa, lau tay, rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngu Họa.
Trần Vấn Vân và Chu Trọng Minh vừa ngồi xuống, Chu Khâm càng thu lại ánh mắt, đến liếc trộm bằng khóe mắt cũng không dám, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Chu Nhĩ Câm gắp thức ăn cho Ngu Họa:
“Dạo này anh cần đi công tác một thời gian.”
“Bao lâu?” Ngu Họa lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Sự vội vã và quan tâm ấy ngay cả Chu Khâm cũng cảm nhận được, nhưng anh chỉ biết cầm đũa giả vờ như không hề hay biết.
Chu Nhĩ Câm nhìn cô, giọng trầm thấp vang lên chậm rãi:
“Chắc khoảng một tuần.”
Ngu Họa nhỏ giọng hỏi dồn:
“Sao… đột nhiên phải đi công tác?”
Chu Nhĩ Câm chỉ ngẫm nghĩ thoáng chốc, rồi dịu dàng trấn an:
“Có chút việc, về sẽ nói rõ với em.”
“Ừm.”
Ngu Họa đáp lấy lệ.
Nhưng dưới bàn, cô lại nắm chặt lấy tay anh. Bàn tay khô ấm, lòng bàn tay thô ráp, vết hằn đường chỉ tay sâu như khắc dao. Cô nắm chặt không buông.
Chu Nhĩ Câm cũng siết lại, khẽ kéo tay cô đặt trên đùi mình.
Ngu Họa mím môi.
Trên mặt cả hai vẫn giữ vẻ bình thản.
Chu Khâm vô tình ngẩng đầu, phát hiện Ngu Họa đang dùng tay trái cầm đũa, theo bản năng nhìn sang bàn tay kia.
Trông như đang đặt lên thành ghế, nhưng lại không thấy lòng bàn tay.
Trong thoáng chốc đã có dự cảm, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062060/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.