“Thì ra lúc đó anh vốn định đi…” Ngu Họa lúc này mới chợt hiểu, cô lẽ ra nên cố gắng thêm một chút, hỏi lại anh thêm một lần.
Chu Nhĩ Câm đứng bên cạnh giường cô:
“Hồi đó em chưa trưởng thành, anh muốn kìm nén tình cảm với em, coi như chưa từng có chuyện gì. Nhưng mà… em lại thường xuyên nhìn thấy anh.”
Ngu Họa khó hiểu:
“‘Thường xuyên nhìn thấy anh’ nghĩa là sao?”
Chu Nhĩ Câm mặc đồ ở nhà, đứng dưới ánh đèn, khẽ cúi đầu cười, dường như ẩn chứa nhiều điều cô không biết. Ngu Họa càng thêm bối rối.
Anh chậm rãi hỏi:
“Em có biết, từ khi Chu Khâm đến, anh đã bắt đầu coi mình là người lớn trong gia đình chứ không còn là một đứa trẻ không?”
Trong trí nhớ của Ngu Họa, từ trước đến nay, cô đều thấy Chu Nhĩ Câm chăm sóc tất cả mọi người. Thoáng chốc, cô lại nhớ đến lời nhận xét của các bậc trưởng bối: Nhĩ Câm hình như vừa bước sang mười ba tuổi đã bất chợt trưởng thành.
Trước đó, anh cũng từng rất tinh nghịch — lén giấu bút máy của cha, buộc chặt khăn lụa trên cổ mẹ vào ghế từ phía sau, hay cùng các cậu bé khác chạy nhảy, ganh đua hiếu thắng.
Chỉ là, anh chưa bao giờ trêu chọc cô.
Ngu Họa vẫn chưa hiểu:
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến việc em nhìn thấy anh?”
Chu Nhĩ Câm như tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Bộ đồ ở nhà mềm mại khiến anh càng thêm trầm tĩnh, điềm đạm:
“Từ khi Chu Khâm xuất hiện, để em trai không bị lãng quên, anh cố tình thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062055/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.