Người rõ nhất về quan hệ từng có giữa Chu Khâm và Ngu Họa, chính là Tống Kính Sâm.
Chu Khâm khẽ nhếch môi, dường như không nhận ra môi mình đã bị gió thổi khô nứt, hơi nhếch thôi cũng đau rát:
“Chuyện đã qua, thì để nó qua đi.”
“Trong mắt tôi, chuyện này chưa từng qua. Có lẽ cậu cần suy nghĩ lại.”
Tống Kính Sâm đặt tay trên bức di thư, ánh mắt vốn ôn hòa khiêm nhường nay lại nhìn thẳng vào anh.
Nghe ra một tầng ý vị khác, Chu Khâm chỉ nhợt nhạt che giấu:
“Được rồi, chuyện này tôi tự biết chừng mực, không cần cậu nhắc. Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Ánh mắt anh thoáng nhìn vết xước không quá nghiêm trọng nơi khuỷu tay bạn.
Người bên cạnh chen vào:
“Chu Khâm, lần này thật ra còn có nhiều yếu tố khác cộng lại mới xảy ra sự cố. Việc cậu sơ sót về chi tiết cải tạo nhỏ kia, bản chất không ảnh hưởng mấy. Chúng tôi sẽ nói rõ với tổ điều tra, nói cho cùng thì chỉ là hiểu lầm thôi.”
Chu Khâm đương nhiên hiểu một lỗi nhỏ không đến mức gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng đã ảnh hưởng thì là ảnh hưởng:
“Là lỗi của tôi, không cần bênh vực.”
Tống Kính Sâm bỗng nói:
“Lão Trịnh, mọi người có thể ra ngoài một chút không? Tôi muốn nói chuyện riêng với Chu Khâm.”
Ai cũng biết hai người là bạn thân, nên khi nghe vậy, trong phòng bệnh liền có người đứng lên, đóng cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa khép, Chu Khâm liền đứng dậy, rót cho anh một cốc nước nóng:
protected text
Tống Kính Sâm nhìn động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062051/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.