Biết được trên xe hôm đó không chỉ có một mình chủ nhiệm Cận, Ngu Họa liền đoán ra, e rằng có người đã cố tình xúi giục cô ta lái xe, che mắt bộ phận an ninh, khiến tất cả mọi người đều nghĩ đó là việc do Cận Phàm làm.
Thực ra, kẻ ngồi trên xe kia mới chính là chủ mưu.
Ngu Họa cuối cùng cũng đã nắm bắt được chút manh mối.
Nhưng cảm giác đối mặt với một người ở vị trí cao hơn, cô lại lần nữa thấy mình bất lực, nếu không có ai dẫn dắt, e rằng rất khó có thể đi tiếp.
“Con cảm ơn ba mẹ.”
Chu Trọng Minh điềm đạm nói:
“Người trong một nhà, con còn khách sáo làm gì.”
Chu Nhĩ Câm thong thả đổi ly trà bên cạnh tay cô thành một ly nước trái cây, giọng bình thản:
“Em uống cái này đi.”
Ngu Họa nhìn thoáng qua, nhận ra đó chính là loại nước ép anh từng cho cô uống sau lần tắm đầu tiên — hỗn hợp cà chua bi và bơ.
Đầu ngón tay trắng mịn của cô khẽ nắm lấy tay áo Chu Nhĩ Câm:
“Có phải hơi đặc quá không?”
Hành động nhỏ bé ấy rơi vào mắt Chu Khâm, tựa như một mũi kim dài chọc thẳng vào con ngươi, nhói buốt đến mức rách toạc.
Anh ta gần như dán chặt ánh mắt vào từng cử chỉ vụn vặt đó, đến mức chính bản thân cũng không hiểu nổi vì sao mình không thể dời mắt đi.
Mãi đến lúc sau, anh ta mới cố nén cơn đau mà ép bản thân quay mặt đi, chỉ nhìn chằm chằm vào khung cửa kính hoa văn kiểu Pháp bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062048/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.