Ngu Họa nhắn:
“Thật sự đáng mừng.”
Từ Doanh:
“Nhưng mà anh ấy ngày nào cũng mặt căng căng, tuy là người đọc sách, nhưng lúc nào cũng có cảm giác thô ráp, giống như không phải làm kỹ thuật mà là đi bốc vác vậy.”
Ngu Họa đáp lại rất có chừng mực:
“Chuyện này thì không cần nói với mình đâu, cậu tự mình thưởng thức là được.”
Du Từ Doanh lại gửi một sticker cười hì hì, rồi không nhắn thêm gì nữa.
…
Xe dừng lại, Ngu Họa bước vào biệt thự trong khu Trang Chu Công Quán.
Trên lầu, Trần Vấn Vân nhìn thấy, bèn gõ cửa phòng con trai út:
“A Khâm, anh cả và chị dâu về nhà ăn cơm rồi, con cũng chỉnh tề một chút ra ăn đi.”
Chu Khâm đột nhiên nghe thấy, lại nằm thêm một lúc, mới gắng gượng bò dậy, vào phòng tắm lấy nước lạnh rửa mặt.
Anh miễn cưỡng cạo sạch râu, thay bộ quần áo tươm tất, để bản thân trông đỡ nhếch nhác.
Nhưng để có thể đối diện với cô, anh vẫn phải hít sâu, chuẩn bị tâm lý rồi mới mở cửa bước ra.
Trong hành lang, anh trông thấy Ngu Họa ở dưới lầu.
Hôm nay, cô mặc một chiếc sơ mi trắng lạnh, vải mềm mượt kiểu Pháp, cổ áo khoét hơi rộng, trước ngực là chiếc nơ lụa lớn buộc hờ hững, kết hợp với chân váy xám nhạt dịu dàng. Cô đang mỉm cười trò chuyện với Chu Trọng Minh.
Chu Khâm thoáng ngẩn người. Anh rất ít khi nhìn thấy cô cười như vậy.
Anh từng thấy dáng vẻ nhẫn nhịn, thuận theo của Ngu Họa, nhưng chưa từng thấy một Ngu Họa ngập trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062044/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.