Tim đau nhói, Chu Khâm thậm chí không thể cử động hay thở nổi.
Cơn đau ấy giống như có một mũi khoan nhiễm kịch độc đang xoáy sâu vào trái tim anh.
Anh thậm chí không dám nhìn thêm một giây nào vào bức ảnh ấy, sợ rằng chỉ cần nhìn thôi, nỗi đau sẽ càng thêm dữ dội.
Cảm giác như thịt máu bị xé nát, dồn dập ập đến, khiến khóe mắt anh cay xè, đỏ rực như đầu tàn thuốc trong màn đêm.
Bức ảnh ấy – cô đứng bên cạnh một người khác – anh buộc phải nín thở, cố gắng không nghĩ đến, cố gắng quên đi, thì mới miễn cưỡng làm dịu bớt cơn đau.
Ngu Họa đã ở bên người khác. Đó là sự thật. Chỉ có trong mơ anh mới còn được giữ lấy cô, còn tỉnh dậy, mới là hiện thực.
Cô sẽ không bao giờ nói với anh nữa câu: “Em sẽ không thay đổi người.”
Có quá nhiều điều họ chưa từng làm cùng nhau, và bây giờ cũng chẳng còn cơ hội nữa.
Trong ký ức của cô, điều cô nhớ nhiều hơn cả là những thiếu sót, nợ nần anh để lại; hình ảnh anh trong lòng cô e rằng còn méo mó, dữ tợn, đáng ghét.
Ngoài kia, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng. Bầu trời xanh thẫm, những bông tuyết khô và xốp, được ánh đèn vàng cam hắt xuống, từng cánh một rơi xuống ngoài cửa sổ anh, rõ ràng đến nghẹt thở.
Một trận tuyết đẹp đến nghẹn lòng.
Nhưng cảnh tuyết ấy, cô lại đang cùng người khác ngắm nhìn.
Cùng một đêm, có kẻ đau như dao cắt, lại có người mỉm cười an vui.
…
Ngu Họa cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062041/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.