Anh lấy cái rương kia ra, dịu dàng hỏi ý cô:
“Muốn ra chỗ nào xem?”
Ngu Họa chỉ về phía chiếc xích đu ngoài ban công, nhưng không nhìn anh:
“Ra đó đi.”
Cô chủ động ôm chặt lấy cái rương gỗ, như thể giữ của riêng. Chu Nhĩ Câm vòng tay ôm lấy cô, cùng bước ra ngoài.
Đến chiếc xích đu đủ cho ba người ngồi, Ngu Họa mới đặt cái rương xuống. Chu Nhĩ Câm ôm ngang eo cô, lúc này lại thản nhiên đưa ra yêu cầu:
“Ngồi lên đây rồi nói.”
Ngu Họa mím môi, chống tay vào thành ghế, khẽ nghiêng người ngồi lên đùi anh. Chu Nhĩ Câm rất tự nhiên đưa tay vòng chặt lấy eo cô.
Trong căn phòng của mình bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông, cảm giác ấy như từng sợi dòng điện len lỏi khắp cơ thể. Vốn dĩ, chỉ cần ôm cái rương này, cô đã như quay lại thời niên thiếu – khi trong lòng tràn đầy khát khao yêu đương.
Thật kỳ lạ.
Trẻ con khi bị lơ là, phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ đến việc phải mạnh mẽ tự lập, mà là mong được dỗ dành, ôm ấp. Nếu ngay cả quản gia thân thiết duy nhất cũng không đứng về phía mình, cô sẽ muốn tìm đến bên ngoài.
Khi đó, cô nhìn thấy nhiều người quen đều kết hôn ở tuổi hai mươi lăm, liền nghĩ rằng đến hai mươi lăm tuổi mình sẽ được giải thoát – sẽ có một người do chính mình chọn lựa, trở thành người thân mới, có thể tin tưởng và đồng hành.
Nên cô nhất quyết muốn kết hôn ở tuổi hai mươi lăm.
Và bây giờ, người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062023/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.