Ngu Họa nghiêng người nằm trong chăn, lắng nghe tiếng nước mơ hồ truyền ra từ phòng tắm, Chu Nhĩ Câm đang tắm rửa thay đồ.
Một lát sau, anh đẩy cửa bước ra, tiện tay tắt đèn phòng tắm, dùng khăn mềm lau khô tóc, rồi tùy ý ném vào giỏ đồ bẩn, mới đi đến gần.
Thấy anh ra, Ngu Họa lập tức nằm thẳng đơ, như cái xác vừa đặt trong quan tài, cứng ngắc chẳng dám nhúc nhích.
Chu Nhĩ Câm ngồi xuống mép giường, đưa tay khẽ vén sợi tóc vương trên mũi cô:
“Đã buồn ngủ rồi sao?”
Giọng anh bình thản, nhưng thân trên lại trần, còn ngồi ngay bên cạnh, thật khó coi là vô tình. Lời nói nghe như ẩn chứa chuyện khác.
Cô nhỏ giọng:
“Có hơi buồn ngủ… hôm nay tìm nhẫn lâu quá.”
Anh kéo tay cô ra khỏi chăn, thấy trên ngón tay vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương. Ngón cái anh chậm rãi vuốt qua vòng nhẫn.
Lòng bàn tay quá thô ráp khiến Ngu Họa rùng mình, khẽ kêu:
“Anh đừng xoa nữa.”
Anh nghiêng mắt nhìn cô, ánh nhìn đậm đặc:
“Không thích như vậy à?”
“Không phải… chỉ là tay anh cứ như giấy nhám ấy.” Cô khẽ nói.
“Anh thô đến thế sao?” Anh vẫn nhẹ giọng hỏi.
Ngu Họa không hề chê bai, ngược lại còn nghiêm túc:
“Anh làm gì mà tay chai thế này?”
Trong ánh sáng mờ, đôi mắt cô như mang chút lạnh lẽo, thẳng thắn nhìn vào anh, như muốn nhìn thấu.
Chu Nhĩ Câm từng nhiều lần, từ tám năm trước, lầm tưởng rằng cô đang muốn hiểu mình, đến mức tim đập rối loạn, chẳng dám đối diện, vờ dửng dưng tránh né.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062001/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.