Giọng Chu Nhĩ Câm trầm ổn, ấm áp. Sau một buổi chiều đầy biến động khiến lòng người mệt mỏi, giọng anh lại mang đến cho Ngu Họa một cảm giác bình yên, như được trở về nơi mình thuộc về:
“Tìm được rồi thì về nhà đi. Anh đã chuẩn bị sẵn bữa tối, đang chờ em.”
“Vâng, em về ngay.”
Lần đầu tiên, Ngu Họa có tâm trạng nôn nóng muốn trở về, muốn như chim trở về tổ, kể cho gia đình nghe nỗi bất an của một ngày.
Chu Nhĩ Câm trấn an cô:
“Để thư ký đưa em về, nếu không anh không yên tâm.”
“Được.”
Ngu Họa kìm nén tâm tình đang dâng trào.
…
Khi đến bãi xe, cô lại trông thấy cảnh quen thuộc — đúng vị trí hôm trước từng có chiếc xe lắc lư, nay lại có một chiếc khác đang mờ ám rung lắc.
Thư ký cũng chú ý, nhìn theo ánh mắt cô.
Quả nhiên phát hiện chiếc xe đang làm chuyện chẳng hay ho gì.
Anh hiểu rõ phu nhân không phải kiểu người để tâm đến chuyện dơ bẩn bên lề, trầm giọng hỏi:
“Phu nhân, chủ chiếc xe này có liên quan lợi ích gì với cô không?”
“Không quen.” Ngu Họa cau mày lắc đầu.
Thư ký không nghĩ cô tò mò, nhất định là có điều nghi ngờ:
“Vậy để tôi tra chủ nhân biển số này cho cô.”
Quả nhiên, Ngu Họa không từ chối, chỉ gật nhẹ:
“Làm phiền anh.”
“Đó là bổn phận của tôi.” Thư ký khom đầu.
Anh ghi lại biển số và mẫu xe, sau đó lái xe đưa Ngu Họa về biệt thự ở Xuân Khảm Giác. Thấy cô an toàn bước vào trong nhà, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055250/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.