Ngu Họa do dự:
“Bác gái bảo em hỏi anh, trưa nay có về nhà lớn ăn cơm không.”
Bên kia hình như có người đang quấy rầy, nghe tiếng, Chu Nhĩ Câm đưa điện thoại ra xa, lịch sự nói:
“Đợi chút, tôi đang có một cuộc gọi quan trọng.”
Có lẽ người kia đã rời đi, vì Ngu Họa mơ hồ nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Chu Nhĩ Câm kiên nhẫn, dịu dàng giải thích:
“Đợi anh một chút được không? Ở đây còn việc cần xử lý nốt, xong chắc khoảng một giờ chiều anh sẽ về nhà.”
Nghe vậy, Ngu Họa không lập tức trả lời.
Một lúc lâu sau—
Giọng cô bất chợt vang lên, nhàn nhạt, bình tĩnh:
“Cún con.”
“Anh sao lại không nghe lời?”
Giọng cô tự nhiên, không mang nhiều cảm xúc, nhưng lại như lời trách nhẹ từ người ở vị thế trên.
Nghe thấy vậy, bên cạnh Ngu Họa, Trần Vấn Vân thoáng ngạc nhiên, suýt nữa thì không nhịn được cười, phải quay mặt đi.
Ở đầu dây bên kia, Chu Nhĩ Câm cũng hơi khựng lại.
Nhưng giọng anh chậm lại, trầm ấm, gần như ngoan ngoãn:
“Vậy em muốn anh mấy giờ về?”
“Cho anh nửa tiếng.”
Chu Nhĩ Câm đáp lời:
“Được, anh sẽ cố.”
Cúp máy, Trần Vấn Vân vẫn còn cười. Bà đứng lên, sợ mình bật cười mất, bèn giả vờ nói:
“Bác đi xem bánh nướng xong chưa, Họa Họa ở đây ngắm hoa, thích hoa nào thì đem về Xuân Khảm Giác nhé.”
Ngu Họa gật đầu:
“Vâng.”
Trần Vấn Vân vào trong biệt thự, thấy Chu Trọng Minh đang xuống lầu, liền kể lại chuyện vừa rồi.
Chu Trọng Minh cũng bật cười, khóe mắt hằn lên vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5046869/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.