Cô gần như thở không nổi, giọng nói yếu hẳn đi:
“Không… em không nói thế.”
Anh mỉm cười nhạt:
“Không nói thế, mà lại muốn hôn như vậy.”
“Em không có, là anh hôn em.” — Ngu Họa cãi không lại.
Chu Nhĩ Câm lại chĩa thẳng vào trọng tâm:
“Vậy sao không phản kháng?”
Ngu Họa cứng họng.
Thực ra, anh hỏi đúng. Anh đâu có giữ chặt cô không cho cử động, thậm chí còn không nắm tay ngăn cô phản kháng.
Nếu không thích, chỉ cần nghiêng đầu là tránh được nụ hôn này.
Vậy tại sao cô không làm? Có phải chính cô cũng muốn hôn Chu Nhĩ Câm?
Càng nghĩ sâu, cô càng hoang mang, lồng ngực khẽ phập phồng, giọng mơ hồ:
“… Sao chuyện gì anh cũng phải hỏi rõ ràng thế?”
Anh nhìn cô bình thản, như dưới đáy đã có muôn trùng sóng lớn, nhưng lại bị anh đè xuống:
“Bởi vì anh muốn biết mình có cơ hội, để vĩnh viễn không mất liên lạc với em.”
Bất chợt, Ngu Họa có cảm giác như bị một cành cây xuyên thẳng qua cơ thể — cô cảm nhận được tình cảm của anh.
Thậm chí, đó không phải là yêu cầu cô phải thích lại anh, hay đáp lại tình cảm ngang bằng. Chỉ cần có liên hệ với cô thôi, anh đã thấy đủ.
Cô nhỏ giọng lầm bầm:
“Anh là người đáng ghét như vậy, em chẳng muốn liên lạc gì đâu.”
“Vừa rồi em còn hôn người đáng ghét đó.” — Anh thẳng thắn vạch trần suy nghĩ thật của cô.
Ngu Họa vốn không giỏi tranh luận, vẫn cố cãi:
“Hôn… cũng đâu có nghĩa là em thích anh.”
Chu Nhĩ Câm hơi gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5035427/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.