Viện nghiên cứu là nơi nghiêm túc về học thuật, sao lại có người làm mấy chuyện dơ bẩn thế này. Bỏ ít tiền thuê phòng thì không được à, nhất định phải tới đây tìm kích thích.
Thật ghê tởm.
Du Từ Doanh thầm bĩu môi chán ghét.
Nhưng Ngu Họa lại hỏi cô:
“Viêm phổi của cậu rốt cuộc là do nguyên nhân gì, giờ tìm ra chưa?”
Du Từ Doanh hoàn hồn, hơi ngại ngùng đáp:
“Mấy hôm trước buổi trưa mình ngửi chân thối của con chó nhỏ mà thầy nuôi… rồi bị nhiễm trùng phổi.”
Ngu Họa: “…”
“Ngày mai cậu vẫn tới à? Mình nhớ cậu xin nghỉ hai tuần.” — Du Từ Doanh cười gượng, đổi chủ đề.
“Có tới.” — Giờ vết thương của cô không còn đau như mấy hôm trước, chỉ là chưa thể vận động mạnh, leo cầu thang còn hơi đau, nhưng ngồi văn phòng thì không sao.
“Vậy tốt quá.” — Du Từ Doanh vui vẻ đáp, nhưng lại nghĩ tới chuyện gì, không nhịn được nói:
“Cậu biết không, hôm nay cả viện nghiên cứu ai cũng có một hộp socola, vậy mà là Cung Mẫn phát đấy, tức chết mình là mình còn ăn hai viên, muốn nôn luôn.”
“Socola?” — Ngu Họa chưa thấy qua.
Du Từ Doanh giải thích:
“Có cồn bên trong, nhưng không phải loại socola rượu bình thường, rất khó nhận ra. Hộp để ngay trên bàn cậu, không biết có phải cố tình hay không.”
“Sao tự nhiên lại phát socola?” — Ngu Họa khó hiểu.
Du Từ Doanh thì không tin Cung Mẫn tự mình đạt giải:
“Nghe nói cô ta lấy được giải quốc gia, nhưng trước đây còn vì viết đề tài quỹ mà làm Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5035425/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.