Cô vốn bộc lộ ý nghĩ của mình rất thẳng thắn, không giấu diếm, cũng không tâng bốc quá lời. Chỉ là điểm cô chú ý lại đặc biệt, khiến người khác dễ hiểu lầm rằng cô có tình cảm với mình.
Anh quá thích cô, nên luôn ngộ nhận rằng cô cũng thích anh; ngộ nhận rằng ánh mắt nào đó của cô là mang theo tình ý mà nhìn mình.
Cho đến khi Chu Khâm mỉm cười khoác vai cô trò chuyện, còn cô cũng dịu dàng ngẩng đầu nhìn Chu Khâm, anh mới như bị dao cứa, đau đớn nhận ra lần nữa — cô thích Chu Khâm.
Cô không thích anh.
Nhưng lúc này, Chu Nhĩ Câm vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, thản nhiên mỉm cười:
“Nếu anh giỏi, em sẽ thích anh chứ?”
Cô lập tức thu lại ánh nhìn, như vừa bị ai đó búng mạnh một cái, khẽ nói:
“Sớm biết thế em đã không nói rồi.”
Trong đáy mắt anh ẩn ý cười, không vội không gấp, đưa tay vén tóc cô ra sau tai. Nơi ngón tay thô ráp lướt qua, da cô tê nhẹ, Ngu Họa như chim sợ cành cong, khẽ nghiêng người tránh đi.
Dù bị cô tránh, Chu Nhĩ Câm vẫn điềm đạm hỏi:
“Trưa nay chưa ăn gì, bây giờ muốn ăn chút không?”
“Ăn thôi.” — quả thật cô cũng thấy hơi đói.
Anh đứng lên, không nán lại, bước ra ngoài. Ngu Họa nhìn bóng lưng anh cao lớn thẳng tắp, vững vàng như tùng xanh, thanh nhã như hạc.
Chợt nhận ra hình như anh lúc nào cũng đẹp như vậy. Trước đây, cô chỉ coi anh là bậc trưởng bối, thấy anh nghiêm túc, nhưng khi coi anh là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5035417/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.