Nhưng cô vẫn giữ chặt miệng túi áo, bản tính cẩn trọng khiến cô không thể dễ dàng tin rằng thật sự có người sẵn sàng đỡ lấy mình:
“Nhỡ đâu là bệnh không thể sống lâu, vậy thì anh sẽ phí công chăm sóc em mất.”
“Không có chuyện phí công chăm sóc.”
Giọng người đàn ông trầm ổn, kìm nén sóng ngầm, mạnh mẽ đè xuống những bất an của cô:
“Anh chỉ cảm ơn em vì đã để anh chăm sóc, không biến anh thành kẻ ngoài cuộc.”
Không có lời hứa hẹn quá khích hay cảm tính, giọng anh quá đỗi bình tĩnh và vững vàng, như một trạng thái vốn dĩ, bởi anh có đủ sức mạnh và bản lĩnh để đón nhận tất cả.
Chu Nhĩ Câm quả thực là một người như thế.
Hơi nóng nơi đáy mắt Ngu Họa lại dâng lên, cô tránh ánh nhìn của anh, cuối cùng cũng đưa tay vào túi, lấy ra mấy tờ giấy mỏng, nhẹ nhàng đặt vào bàn tay lớn của anh.
Những tờ giấy run lên khẽ khàng như cánh bướm.
Bàn tay ấy rời khỏi tầm mắt cô, nhưng chỉ một lát, anh đã đưa giấy sang tay kia, rồi lại đưa bàn tay ấm áp trở lại, trực tiếp đan chặt mười ngón tay với cô.
Qua khóe mắt, cô thấy anh bật đèn đọc bên trên, ánh sáng vàng dịu rọi xuống gương mặt anh — không vội vàng, không sốt ruột, tràn đầy kiên nhẫn.
Những ngón tay dài cầm từng tờ giấy mỏng, chăm chú đọc.
Sự sốt ruột trong cô như được xoa dịu, không còn cảm giác rơi xuống vực sâu.
Chu Nhĩ Câm đọc từng chút một, thấy ghi “cấu trúc tuyến vú hỗn loạn”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023311/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.