Cô hơi đỏ mặt:
“Anh nói một lần là được rồi, không cần nhắc lại đâu.”
“Chỉ nghe một lần đã đủ à?” Anh bình thản, khẽ mỉm cười.
Niềm mong chờ thầm kín của Ngu Họa như bị anh nhẹ nhàng vén lên. Thật ra, cô vẫn muốn nghe thêm, vẫn mong sau này có thể tiếp tục nghe Chu Nhĩ Câm nói rằng anh thích cô.
Không hiểu sao… cô lại như vậy…
Nhưng ngoài miệng, cô lại cố tỏ ra dửng dưng, khẽ nói:
“Hôm nay đừng nói nữa.”
Chu Nhĩ Câm chỉ nhìn cô, trong mắt ẩn ý cười, không đáp lời.
Ở cùng anh một lúc, Ngu Họa bắt đầu cảm thấy nóng bức, cô đứng dậy:
“Em muốn về rồi.”
Anh vẫn không đứng lên, chỉ ngồi tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô:
“Có thể ôm một cái không?”
Gió trong vườn như bất chợt nóng lên, cả làn gió lùa dưới vạt váy cô cũng mang theo hơi ấm.
Ngu Họa đứng trước mặt anh, nhìn anh như một khắc hóa thành đóa sen đứng yên bất động.
Anh vẫn ngồi trên xích đu, thong thả nhìn cô. Ánh đèn vườn rọi lên gương mặt tuấn tú thanh nhã, hoa đêm lay động, chỉ còn lại hai người giữa không gian này. Vẻ đẹp của anh dường như càng rõ nét, mang chút mơ hồ quyến rũ, từng đường nét đàn ông như đang mê hoặc lòng người.
Không hiểu sao, Ngu Họa lại cảm thấy Chu Nhĩ Câm hôm nay… càng đẹp trai hơn.
Có gì đó… không ổn…
Cô do dự, tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, cô bước lại gần, hơi cúi xuống. Mái tóc dài trượt khỏi bờ vai mảnh, cánh tay khẽ vòng qua cổ anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023307/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.