Nhưng Ngu Cầu Lan lại lạnh lùng chất vấn:
“Là không muốn dẫn về, hay là không thể dẫn về?”
“Ý mẹ là gì?” — Ngu Họa không có tâm trạng vòng vo.
Ngu Cầu Lan đứng trên bậc cầu thang nhìn xuống, lạnh lùng như thể người đứng phía dưới không phải con gái mình:
“Con đã làm gì, tự con biết.”
Ngu Họa chẳng làm gì, chỉ khẽ nhíu mày.
Lời chất vấn tiếp theo lại ập đến:
“Ai cho phép con với Chu Khâm dây dưa không rõ ràng?”
Như có mảnh lưu ly vỡ vụn rơi xuống.
Đứng dưới cầu thang, Ngu Họa nhìn Ngu Cầu Lan, không nói một lời, cũng chẳng hỏi bà ta biết chuyện này từ đâu.
Cái kiểu vượt ranh giới, khống chế vô hạn này, cô đã nếm trải suốt nhiều năm.
Ánh mắt Ngu Cầu Lan nhìn cô tràn đầy thất vọng:
“Chỉ là một đứa con nuôi, không cổ phần, không thân phận. Nếu chuyện này để nhà họ Chu biết, con đùa giỡn cả hai anh em họ, đặc biệt là để Chu Nhĩ Câm biết, hôn sự này coi như bỏ.”
Ngu Họa đáp ngược lại:
“Có phải mẹ đang quá coi trọng nhà họ Chu rồi không?”
“Mày có đức có tài gì mà lấy được Chu Nhĩ Câm? Tao hỏi mày, mày còn không biết giữ mình.” — Ngu Cầu Lan gọi cô về, vốn là để hỏi chuyện này.
Ngu Họa không phản bác, giọng không cao không thấp, thậm chí bình thản thuận lời:
“Mẹ thì rất biết giữ mình nhỉ. Trong nhà này, ai là ba ruột của con, mẹ rõ hơn ai hết.”
Cô bước lên, định rời đi.
Giọng Ngu Cầu Lan vốn lạnh băng nay chợt dấy sóng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023305/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.