Khi họ đến nhà hát, vẫn còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu.
Vì vé vốn là Ngu Họa mua cho Du Từ Doanh và mình, nên cô không mua phòng riêng trên tầng, chỉ là hàng ghế khá gần sân khấu, không đủ riêng tư để nghỉ ngơi.
Chu Nhĩ Câm hơi cúi đầu, hỏi cô:
“Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Thực ra khoảng cách không hẳn gần, nhưng hơi thở nóng nhẹ của anh lướt qua bên tai, khiến Ngu Họa theo phản xạ tránh ra:
“Anh cúi đầu làm gì?”
Anh như nhìn thấu ý nghĩ của cô, khẽ mỉm cười, giọng ôn hòa:
“Nói chuyện với em cũng không được cúi đầu à?”
Cô sợ anh lại áp sát mình, nhưng giọng vẫn mềm mại:
“Có gì thì nói thẳng là được…”
Anh vẫn giữ dáng vẻ một quý ông điềm đạm, hỏi lại một cách nhã nhặn:
“Vậy em có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Trong nhà hát quả thật hơi ngột ngạt, cô gật đầu:
“Vậy đi dạo một chút.”
Anh từ đầu đến cuối vẫn trầm ổn, dịu dàng cười:
“Được.”
Khi Ngu Họa đứng dậy, anh đưa tay cầm giúp túi của cô, tự nhiên nói:
“Đi thôi.”
Cô để ý thấy hành động đó, chẳng rõ vì sao, cảm giác có người không cần nói mà vẫn tự nhiên chăm sóc mình như thế, như một cơn gió nhẹ thoảng qua trong lòng.
Hai người xuống tầng dưới của nhà hát, vừa hay thấy một ban công rộng hơn 3 mét vuông, không có ai. Bên ngoài là bầu trời xanh thẫm của hoàng hôn chưa hoàn toàn chìm vào đêm, ánh xanh dịu và mát.
Gió biển lúc chiều tối đặc biệt mát lành, xua đi cái oi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023302/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.