Ngu Họa chưa từng bị, nhưng nghe cái tên “u nang” cũng hơi sợ:
“Cái này nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng. Có thể mổ lấy ra, hoặc để lâu thì tự tiêu.” Chu Nhĩ Câm kiên nhẫn trả lời.
Nhìn chỗ nhô nhỏ trên cổ tay, cô không khỏi tò mò:
“Sao anh phát hiện được…?”
Bởi bản thân cô còn không biết, mà nếu không gập cổ tay thì cũng chẳng nhìn thấy.
Nhưng Chu Nhĩ Câm dường như không đáp, vẫn nhẹ nhàng ấn vào cổ tay cô.
Anh đổi sang tay kia, điềm tĩnh nói:
“Bởi vì anh nhìn em.”
Giọng anh bình thản như chỉ đang trả lời câu hỏi.
Ngu Họa ngước nhìn anh — bờ vai rộng càng rõ khi anh cúi đầu, áo sơ mi trắng rộng vừa đủ để lộ chút quyến rũ. Từ chỗ là “anh họ quen từ nhỏ” đến khi trở thành chồng, sự thay đổi vai vế ấy khiến cô thấy có chút nóng mặt.
Bởi vì anh nhìn em… vậy có nghĩa là Chu Nhĩ Câm có cảm tình với cô sao? Cô bỗng hơi mất tự nhiên, không chắc anh nghĩ gì về mình.
Công bằng mà nói, gần nửa năm nay anh luôn rất quan tâm cô, nhưng từ nhỏ anh đã chăm sóc mọi người, lại rất lịch thiệp.
protected text
Một người có nhiều tình cảm như vậy, liệu có thể yêu một người chẳng có chút tình cảm nào không?
Cô nghĩ ngợi giây lát, nhìn bàn tay đang xoa bóp của anh.
Động tác rất thuần thục, cô tò mò hỏi:
“Anh từng bị chưa?”
“Trước đây tay phải từng bị một lần.”
“Sau đó sao khỏi?” Cô chỉ mong mình nhanh hết.
Chu Nhĩ Câm bất ngờ ngẩng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023286/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.