Chuyện như thế này, từ trước đến nay vẫn luôn là Lâm Dữ Kiêu chủ động.
Trịnh Thư Hạ trước khi kết hôn hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm, đừng nói đến chủ động, ngay cả “biết” cũng chẳng biết.
Cô khẽ cúi đầu, liếc nhìn người đàn ông đang thong thả tự tại, đáy mắt còn lấp lánh ý cười, ngắm cô “chủ động”, khóe mắt cô cụp xuống, mang theo vẻ ấm ức.
“Không được đâu…” Cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Em thật sự không biết làm…”
Làm sao lại có người quá đáng như vậy chứ? Bản thân cô nào có biết gì, lỡ tay làm bậy rồi làm tổn thương cả hai thì sao?
Với Trịnh Thư Hạ, tất cả đều là vùng mù mịt chưa từng chạm tới, thế nên cô hoảng loạn.
Nhưng với Lâm Dữ Kiêu, người đã “tính toán” ra tình huống này từ trước thì đây chỉ khiến anh càng phấn khích. Cùng lắm thì chỉ có chút thương xót dành cho cô gái nhỏ đang luống cuống tay chân.
Cũng chỉ vào những lúc như thế này, Trịnh Thư Hạ mới yếu đuối đến vậy, đem toàn bộ cảm xúc phó thác vào anh.
Lâm Dữ Kiêu thích cảm giác đó, nhưng anh cũng biết phải có mức độ, biết tiến lùi đúng lúc.
Không thể vượt quá giới hạn, nếu không, sau này đừng mong có lần thứ hai. Với một cô gái đơn thuần như Trịnh Thư Hạ, những chuyện vượt ranh giới thế này cần phải dỗ dành từng chút một.
Dù là ở đâu, dù là chuyện gì, bây giờ cũng thế, phải từ từ khiến cô “cam tâm tình nguyện”. Chuyện này… phải là hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197488/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.