[Góc nhìn của Lâm Dữ Kiêu.]
8.
Việc sẽ gặp lại Trịnh Thư Hạ tại Phi đội Tiêm Kích J-1, thực ra là chuyện mà cả hai người đều ngầm hiểu.
Cô gái nhỏ đã sớm biết mình được phân về Tiêm Kích J-1. Nhưng điều cô không hay biết là… chính Lâm Dữ Kiêu đã chủ động xin nhận nhiệm vụ huấn luyện tân binh lần này với Mạnh Chiêu.
Chuyện này khiến cả đại đội vốn nổi tiếng “mắt báo” đều hết sức bất ngờ.
“Thật đấy à?” Mạnh Chiêu nhướng mày, tỏ ra khó hiểu: “Không phải cậu luôn nói việc dạy dỗ tân binh là thứ phiền toái nhất, thà nhận thêm vài nhiệm vụ còn hơn sao?”
Nhưng tình hình nay đã khác xưa. Lâm Dữ Kiêu không đáp, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Lâu rồi không dẫn dắt ai, em muốn dẫn một lần.”
“Cậu là muốn đích thân bồi dưỡng vài mầm non tốt chứ gì?” Mạnh Chiêu cảm thấy mình đã nhìn thấu tâm tư của người kia, bật cười: “Đúng lúc đội của cậu còn trống vài vị trí, phù sa sao có thể để chảy ra ruộng ngoài?”
“Vâng.” Lâm Dữ Kiêu gật đầu, thuận theo mà đáp.
“Phù sa” ấy, tất nhiên là không thể để người ngoài hưởng. Dù là dạy dỗ hay giao nhiệm vụ, với Trịnh Thư Hạ… đều phải do chính anh đảm nhiệm.
Chỉ có vậy, anh mới yên tâm. Ngày huấn luyện tân binh nhanh chóng đến. Trong hàng ngũ hơn chục người, Lâm Dữ Kiêu chỉ thoáng nhìn đã nhận ra cô bé “giá đỗ” nhỏ nhắn nhất đội, khóe môi khẽ cong lên.
Cô gầy đi trông thấy, nhưng không phải là gầy yếu, mà là gầy chắc khỏe.
Mặc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197485/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.