[Góc nhìn của Lâm Dữ Kiêu.]
1.
Lần đầu tiên Lâm Dữ Kiêu gặp Trịnh Thư Hạ, là vào kỳ nghỉ hè dài ngày, khi anh về nhà.
Cậu thiếu niên vừa tròn mười bảy tuổi, vừa giành được giải nhất trong hoạt động bay mô phỏng tổ chức bởi Học viện Quân sự S thị, khí thế bừng bừng, dường như từng lỗ chân lông đều tỏa ra sức sống rực rỡ của ánh ban mai.
Bạn bè nhìn thấy, không ai là không trêu chọc: “Lão Lâm, đuôi mày của cậu vểnh tận trời rồi đấy, khoe khoang quá thể!”
Đúng thật là vậy, vì anh có đủ tư cách để tự tin.
Lâm Dữ Kiêu mỗi lần nghe thế chỉ cười khẽ “hừ” một tiếng, rồi càng kiêu ngạo hơn, cái đuôi tự tôn cứ như ngóc cao hơn nữa.
Bạn bè lại chọc: “Đám con gái theo đuổi cậu chắc đủ xếp thành một trung đội rồi nhỉ?”
Anh không đáp, mặc kệ đám bạn đoán già đoán non.
Có thể đúng là vậy thật, nhưng chuyện tình cảm, anh xưa nay luôn không tiết lộ. Chưa từng động lòng vì ai, nhưng cũng không cảm thấy những cảm xúc chân thành người khác dành cho mình là thứ có thể mang ra bàn tán.
Lâm Dữ Kiêu là kiểu người có khí chất ngang tàng, ngạo nghễ. Nhưng cốt lõi trong con người anh vẫn là sự tôn trọng và đối xử bình đẳng với lòng tốt của người khác.
Nói nhiều nhất, có lẽ chỉ là hơi… kiêu một chút.
Lâm Dữ Kiêu nghĩ mình tuy không đến mức người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhưng ít ra cũng là kiểu có sức hút, dễ gây chú ý.
Cho đến một ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197482/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.