Trịnh Thư Hạ cảm thấy, hình như cô và Lâm Dữ Kiêu đã rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh.
Lần chiến tranh lạnh đầu tiên… kể từ sau khi kết hôn.
Anh không tỏ ra giận dữ đến mức mất kiểm soát, nhưng đây có lẽ là lần tức giận nhất mà Trịnh Thư Hạ từng thấy ở anh, trừ những lần nghiêm khắc trong huấn luyện thời quân đội.
Khi chỉ có hai người, Lâm Dữ Kiêu lúc nào cũng mang vẻ vừa cà khịa vừa trêu đùa, nhưng thực ra lại rất dịu dàng.
Trịnh Thư Hạ không phải người vô cảm, cô cảm nhận được điều đó.
Nên trước khi hỏi anh, cô thực sự không ngờ rằng anh sẽ giận đến mức ấy, thậm chí còn buông lời yêu cầu cô về sau đừng gặp Tống Lẫm nữa…
Dĩ nhiên, Trịnh Thư Hạ đã không đồng ý.
Không phải vì cô vẫn còn luyến tiếc hay nhất định muốn gặp lại Tống Lẫm, mà là vì cô không chấp nhận một điều kiện bất công như vậy.
Cô và Tống Lẫm dù hiện tại, tương lai đều sẽ không bao giờ có bất kỳ tình cảm mập mờ nào nữa. Trịnh Thư Hạ có thể đảm bảo điều đó, nên cô sẽ không đồng ý với yêu cầu vô lý của Lâm Dữ Kiêu.
Nếu cô thực sự đồng ý, chẳng khác nào thừa nhận mình có điều gì đó mờ ám.
Hai người chẳng ai thuyết phục được ai, thế là chiến tranh lạnh bắt đầu một cách đương nhiên.
Sau màn không vui ở vườn sau, suốt buổi tối mồng hai Tết, cả hai đều mang theo cơn giận của riêng mình, nằm chung trên một chiếc giường nhưng quay lưng vào nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197470/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.