Trên suốt quãng đường từ khu du lịch đến đồn cảnh sát, tên trộm không ngừng kêu oan, miệng thì gào to rằng mình chẳng trộm cắp gì cả, kết quả lại bị hai kẻ “tâm thần” bám theo cả đêm, giờ còn bị vu oan giá họa. Hắn còn lớn tiếng đòi kiện Lâm Dữ Kiêu và Trịnh Thư Hạ, yêu cầu họ bồi thường tổn thất tinh thần cho hắn.
Hai người kia hoàn toàn không để tâm đến màn “vừa ăn cắp vừa la làng” của hắn. Vừa đến đồn cảnh sát, Lâm Dữ Kiêu liền đưa đoạn video anh quay được lúc xếp hàng ban nãy cho cảnh sát làm bằng chứng, sau đó rất phối hợp để lập biên bản, cố gắng thuật lại hiện trường một cách đầy đủ và chính xác nhất có thể.
Dần dần, viên cảnh sát ghi lời khai bắt đầu cảm thấy… hai người này sao mà chuyên nghiệp quá vậy.
Thậm chí còn có vẻ chuyên nghiệp hơn cả người trong ngành như họ nữa.
“Người này ra tay rất thuần thục, giống kiểu tội phạm có kinh nghiệm,” Lâm Dữ Kiêu chỉ vào màn hình video, nói nghiêm túc: “Hắn có lẽ là đến đây vì khu này đang là điểm nóng du lịch, hắn không giống người địa phương. Có thể thử tra hồ sơ nội bộ, xem có tiền án ở khu vực nào khác không.”
“Anh… biết cả chuyện tra hồ sơ nội bộ nữa cơ à?” viên cảnh sát trẻ nhịn không được mà thắc mắc.
Lâm Dữ Kiêu hơi sững người, khẽ nhướng mày: “Tôi biết thì sao? Không được phép biết chắc?”
Cảnh sát trẻ bị phản ứng đó làm cho cứng họng, lập tức cúi đầu tiếp tục ghi biên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197459/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.