Trịnh Thư Hạ cúi đầu im lặng một lúc, sau đó đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay rồi áp lên vùng bụng dưới của anh.
Lâm Dữ Kiêu toàn thân khựng lại, lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo ra: “Em định xoa thật à?”
Anh vốn chỉ đùa cô thôi, ai ngờ cô lại nghiêm túc như vậy.
“Chỗ bầm phải xoa mới nhanh tan chứ.” Trịnh Thư Hạ chỉ trả lời đúng trọng tâm, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Cánh tay anh cũng bị thương mà, chẳng lẽ tự xoa được à?”
Lòng bàn tay cô chạm vào da anh, cảm giác trơn mịn, rắn chắc, cơ bụng sắc nét, quả thực chạm vào là khiến tim đập loạn.
Cô biết Lâm Dữ Kiêu đang trêu mình, nhưng cũng chẳng ngăn được sự nghiêm túc trong việc chăm sóc anh.
Như để tự cổ vũ bản thân, Trịnh Thư Hạ cắn nhẹ môi, dằn sự xao xuyến trong lòng, ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Ở trong đội, việc xoa thuốc cho nhau là chuyện rất bình thường. Hồi ở trường quân sự, em cũng từng xoa vết thương cho bạn học…”
Lời còn chưa dứt, cổ tay cô bị nắm chặt hơn.
Sắc mặt Lâm Dữ Kiêu không lấy gì làm dễ chịu: “Em từng chạm vào… chỗ này của thằng khác à?”
“…Chưa.” Trịnh Thư Hạ hơi ngập ngừng, cổ tay bị anh siết đau.
“Em chỉ từng giúp người khác xoa vai thôi.”
Để tránh bản thân bị tức đến chết, Lâm Dữ Kiêu thức thời không hỏi tiếp người đó là ai.
Căn phòng rơi vào một khoảng lặng mập mờ.
Chỉ còn bàn tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ xoa nhẹ lên da anh, phát ra tiếng động nhè nhẹ đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197455/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.