Vừa đến quán bar mà Tống Lẫm hay lui tới, dường như anh ấy đã sắp xếp từ trước nên ngay khi Trịnh Thư Hạ vừa bước xuống xe đến cửa, một người đàn ông cao ráo đã tiến đến đón cô, cười nói:
“Cô Trịnh Thư Hạ phải không?”
Cô khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu.
“Anh Tống Lẫm dặn tôi ra đây đón, chỉ nói một câu ‘đón cô gái xinh đẹp nhất’ cũng chẳng cho tôi xem ảnh gì cả.” Anh ta cười khẽ: “Nhưng đi đi lại lại bao nhiêu người, tôi nhìn một cái là nhận ra cô ngay, Trịnh Thư Hạ.”
Cách nói của người này có chút ngông nghênh, phong thái như một tay công tử ăn chơi. Trịnh Thư Hạ khẽ nhíu mày, trong lòng có phần khó chịu.
Nhưng được giáo dưỡng tốt, cô sẽ không thể hiện sự phản cảm ấy ra ngoài, chỉ mỉm cười đáp lại một cách lịch sự.
“Đi thôi.” Người đàn ông nghiêng đầu, dẫn cô vào trong: “Anh Tống Lẫm đang đợi cô ở trong.”
Trịnh Thư Hạ đáp: “Làm phiền anh rồi.”
Cô theo người đến đón bước vào quán bar, tiếng nhạc điện tử từ bốn phương tám hướng lập tức ập vào tai, ánh đèn nhiều màu trong sàn nhảy cùng mùi rượu quẩn quanh khiến Trịnh Thư Hạ trong khoảnh khắc có chút hối hận vì đã tới.
Tống Lẫm sao có thể bị giữ lại? Cái cớ đó rõ ràng là gạt cô. Cho dù có thật sự say đến mức bị giữ lại, thì người có thể đi “giải cứu” anh ta đâu thiếu gì, cần gì phải là cô?
Nhưng dù trong lòng hiểu rõ, Trịnh Thư Hạ vẫn muốn đến, cô muốn biết rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197443/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.