Ngụy Mai đổ mồ hôi và không nói nên lời vì cơn đau, cô nghiến răng và nhìn chằm chằm vào Tạp Bố Tư.
"Cô Ngụy Mai, ngón tay chính là thứ quan trọng nhất của cô, bây giờ hối hận còn kịp, có muốn hợp tác với tôi không? Hay tiếp tục làm người yêu nước." Tạp Bố Tư đứng trước mặt cô với con dao trên tay.
Lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua mặt Ngụy Mai, máu đỏ tươi chảy ra khắp khuôn mặt đầy mồ hôi của cô ấy.
“Cho dù có chết, tao cũng không tiết lộ với mày một lời.” Giọng nói của Ngụy Mai có chút khàn khàn, cô nín thở.
Tạp Bố Tư nâng con dao lên và thả nó xuống, cắt đứt ngón trỏ bàn tay phải của Ngụy Mai.
Ngụy Mai hét lên, tay không ngừng chảy máu, máu loang lổ khắp sàn nhà khiến người ta choáng váng.
“Cô Ngụy Mai, bây giờ cô vẫn còn cơ hội để suy xét, nên hay không nên?” Tạp Bố Tư chậm rãi nhặt ngón tay bị cắt rớt của Ngụy Mai trên mặt đất lên, trên ngón tay vẫn còn vết chai khi bóp cò súng.
"Muốn giết thì phải chém sao để cho tao sảng khoái. Người ở nước T chúng mày đều yếu như vậy sao? Vết mực làm cho lòng tao ngứa cả lên." Ngụy Mai thở hổn hển, ngón tay đau tê dại, và ngay khi cô ấy sắp ngất đi, thì lại tiếp tục bị tiêm một liều thuốc tỉnh táo.
Thấy Ngụy Mai không chịu nhượng bộ, Tạp Bố Tư đã chặt đứt ngón tay giữa của cô.
Hà Ngộ Ngộ, người đang nằm trong bệnh viện, bật dậy khỏi giường như thể nhận được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-bat-ngo-nhu-ca/930208/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.