"Tiếng gì vậy?" Lưu Dương kéo cổ áo.
Tất cả mọi người đều bị tiếng động vang dội này làm cho sợ hãi, trong thị trấn yên tĩnh này, gần như nghe thấy tiếng tuyết rơi, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, trong lòng tất cả mọi người đều sẽ run lên.
Hà Ngộ Ngộ lấy súng ra: "Nghe không giống tiếng nổ."
Nguỵ Mai đi sau cô, và A Xương đi đầu.
"Chúng ta đi xem một chút." Hà Ngộ Ngộ vỗ vỗ vai A Xương, A Xương gật đầu rồi đi trước thăm dò đường đi.
Đi trên những con đường của thị trấn nhỏ, tuyết trắng mênh mông bao phủ xung quanh, chói lọi đến mức khiến người ta không thể mở mắt. Không biết các cửa hàng xung quanh đã đóng cửa bao lâu, đi chừng mười phút cũng không thấy một bóng người, ngoại trừ mấy người bọn họ, thậm chí còn không có sinh vật sống.
"Trong thị trấn này không có gì, chỉ là một ngọn núi xa lạ." Lưu Dương đi phía sau bọn họ giẫm lên tuyết, tiếng chân dẫm trên tuyết làm cho da đầu họ tê rần trong cái thị trấn hoang vu này. Nó không giống như tiếng tuyết mà giống như tiếng kiến bò khắp mặt đất và bị giẫm đạp.
Nguỵ Mai cầm lấy máy tính bảng và xem xét nó, chắc chắn rằng đây là nơi họ đang tìm kiếm.
"Không biết tiếng động lớn vừa rồi phát ra từ đâu. Mọi người lưu ý bốn phía, chú ý an toàn." Hà Ngộ Ngộ cảnh giác nhìn xung quanh, tuy rằng không có ai, nhưng rất nhiều góc chết trên đường đều không nằm trong tầm mắt của họ.
Nếu hai hoặc ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-bat-ngo-nhu-ca/930202/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.