Tống Như Ca và Hà Ngộ Ngộ cũng không nói chuyện với nhau bao lâu, vì Hà Ngộ Ngộ còn có việc cần phải làm.
Lúc Hà Ngộ Ngộ lên xe, vẫy tay với Tống Như Ca, cho đến khi không nhìn thấy cô ấy nữa.
Lúc đến bệnh viện, cha nuôi của Tần Mạt Xá còn đang ăn cháo.
Ông ta thấy Hà Ngộ Ngộ đi vào, lập tức buông cái muỗng trong tay.
"Phục hồi không tồi." Hà Ngộ Ngộ đi vào nói.
Nhiễm Thành cười nói, "Cảnh sát Hà."
Lưu Dương trêu đùa, "Không ngờ ông bị thương ở bụng, sớm hồi phục tốt như vậy."
Hà Ngộ Ngộ liếc anh ta một cái.
Lưu Dương lập tức im lặng.
"Bà Nhiễm thế nào rồi?" Hà Ngộ Ngộ ngồi lên chiếc ghế đẩu màu xanh lam ở trong phòng.
"Bà ấy còn chưa tỉnh." Nhiễm Thành nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Bây giờ, ông có thể nói cho tôi biết, có chuyện gì đã xảy ra chưa?"
Nhiễm Thành do dự, ông ta đặt chén cháo sang một bên.
"Đúng như cô nói, chúng tôi thật có lỗi với Tần Mạt Xá." Nhiễm Thành vừa mở miệng, nước mắt đã lăn dài.
Hà Ngộ Ngộ cẩn trọng nghe từng lời.
Nhiễm Thành lấy tay lau nước mắt, "Từ lúc chúng tôi nhặt con bé về nuôi, con bé chưa có một ngày nào được sống tốt, mẹ của con bé." Ông ta dừng lại một chút, "Không phải, là mẹ nuôi của con bé, ngày thường đối xử với con bé rất khắc nghiệt."
"Đến nổi khi còn đi học đại học, con bé đã phải ra ngoài kiếm việc làm thêm." Nhiễm Thành nhìn Hà Ngộ Ngộ với ánh mắt xấu hổ.
Hà Ngộ Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-bat-ngo-nhu-ca/930145/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.