Trở lại khách sạn, Lori đầu tiên bắt Edgar uống thuốc dự phòng, sợ lây cảm cho anh, mới uống thuốc rồi ngủ một giấc, dù sao hôm nay lịch trình của mình, chắc cũng sau buổi trưa, có lẽ ngủ một giấc sẽ khỏe hơn!
“Chút nữa tới giờ, anh gọi em dậy nhé.” Tuy cài báo thức trong di động, nhưng sợ chương trình có thay đổi, trước khi ngủ Lori dặn dò Edgar.
“Nào uống nước,” Edgar bưng ly nước tới: “Nếu không anh thay em, em an tâm ngủ đi!”
“Edgar,” Lori tiếp nhận ly nước, cúi đầu, miễn cưỡng cười: “giúp được lần này lần sau thì sao? quá chiều em rồi.”
“Lori!” Edgar đỡ bả vai Lori, ngữ khí hơi kích động.
“Xin lỗi, chỉ là, con người là động vật rất kỳ lạ, một số việc đã có lần đầu sẽ có lần thứ hai, em không muốn tạo tính ỷ lại này.” Lori kéo tay Edgar, đặt ở bên cạnh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.
Nếu có một ngày em mất đi anh, xin ít nhất đừng để cho em phải khổ sở khi không cách nào thích ứng một cuộc sống thiếu vắng anh, được không?
Edgar im lặng, cuộc sống của họ thật hỗn loạn, bây giờ muốn anh thề rằng anh mãi mãi sẽ không rời khỏi Lori, bản thân anh cũng không thể tin được.
“Vậy em ngủ đi, anh sẽ không đi, ngay bên cạnh em.” Edgar cố gắng hết sức mới cười cười nói ra những lời này.
“Ừm, đừng quá lo lắng, cũng không phải chuyện lớn gì.” Lori hôn vào lòng bàn tay Edgar rồi mới buông, cậu biết nguyên tắc của mình tổn thương Edgar, có một số chuyện đau dài không bằng đau ngắn.
Edgar lẳng lặng nhìn Lori chìm vào giấc ngủ, tuy trước kia đã từng nghĩ qua, nhưng chưa bao giờ mạnh mẽ như hôm nay: vì sao mình không phải là một người có quyền có tiền? Có tiền có thể giúp Lori trả hết nợ nần, để cho cậu tự do, có quyền mới có thể bảo vệ cậu. Chính mình có gì? Không có gì, chỉ có số mệnh tồi tệ!
Edgar muốn lấy thuốc hút, nghe Lori thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng liền thu tay về, cảm giác vô lực tràn ngập nội tâm Edgar.
Lúc này truyền đến âm thanh đóng cửa, Brant trở về rồi.
“Cậu…” Brant vừa vào thấy Edgar đứng bên cạnh cửa ra dấu im lặng.
Bây giờ rất muốn kéo Brant đi uống rượu, nhưng đã hứa với Lori không rời khỏi, Edgar đối với Brant chỉ chỉ cửa phòng tắm.
Cẩn thận đóng cửa phòng tắm lại, Brant thấy khó hiểu nhìn Edgar, sao kéo mình đến nơi này à?
“Lori bị bệnh, tôi nói một hồi thay em ấy, em ấy lại không chịu.” Edgar kéo nắp bồn vệ sinh xuống, ngồi lên.
“Rất nghiêm trọng sao?” sắc mặt Edgar rất khó coi, Brant không biết là vì Lori bệnh tình rất nghiêm trọng, hay là vì bị Lori từ chối lời đề nghị nên tức giận.
“Nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nhưng chính là phiền toái, bởi vì có chút ho khan.” Edgar nhíu mày, ho không thể xem thường, lúc quay phim đặc biệt rắc rối, nhất là khi phải làm thụ, lúc ho sẽ tránh không được mà co thắt lại, nếu thắt quá chặt có thể hại công bị kẹp đau đến nhảy dựng, chuyện này cũng không cách nào khống chế.
“Vậy ah, may mắn Lori là làm công.” Biết được bệnh Lori không nặng, Brant nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng đã hiểu ý Edgar.
“Nhưng có thể không quay hay không muốn quay, tôi thay em ấy có sao đâu.” Edgar vẫn nhịn không được rút thuốc lá ra, miệng ngậm một điếu, đưa cho Brant một điếu.
“Cậu không sao, nhưng người khác chưa hẳn không sao.” Brant nhận điếu thuốc nhưng không hút: “Đạo diễn bên kia giải thích thế nào? Nhân vật mới bên kia xử lý như thế nào?”
“Lo bọn họ làm gì.” Edgar rất bực bội, lấy bật lửa chân thuốc, nhưng không lập tức cất vào, mà cầm trong tay không ngừng đóng đóng mở mở.
“Cậu mặc kệ nhưng Lori lại không có khả năng.” Brant cười khổ, “Nếu cậu ấy mặc kệ thì không phải là Lori rồi!”
I love you, Edgar nhìn bật lửa Lori tặng trên thân khắc dòng chữ này, nội tâm bỗng ấm áp, cái kia của Lori chính là khắc: Just the way are you, hai người hợp lại là: I love you just the way you are.
Thì ra đáp án chính là trong tay mình, Edgar nở nụ cười, tình yêu làm sao trộn lẫn nhiều thứ như vậy, người khác có thể cân nhắc cái này cái kia, nhưng đối với mình mà nói, có được là hạnh phúc, là mình quá để ý chuyện vụn vặt!
“Nhờ cậu giúp một chuyện, được không?” Edgar hiếm khi nhờ người, Brant nhíu mày.
“Yên tâm, tôi cam đoan Lori có thể ngủ đến giờ cơm chiều.” trước Lori là Brant, đối với hắn mà nói, nắm chắc thời gian quay phim không phải là chuyện khó.
Edgar nghĩ thông suốt tâm tình liền thả lỏng hơn nhiều, “Cám ơn, khi nào trở về mời cậu uống rượu!”
“Khách sáo làm gì, không chỉ vì cậu. Bây giờ đi uống sao?” Brant lấy cái bật lửa của Edgar, châm điếu thuốc cho mình.
“Không, tôi phải trông chừng Lori.” Lỡ cậu muốn uống nước hoặc phát sốt thì sao, Edgar trả lời rất kiên quyết.
“Vậy tôi đi ra ngoài giải trí đây.” Brant không biết hâm mộ hay cảm thông mà nhìn thoáng Edgar, đã bởi vì sợ làm ồn Lori không thể xem TV cũng không thể nói chuyện, còn không bằng ra ngoài.
“Ừm.” Edgar dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy mở cửa cho Brant.
Lần nữa trở lại bên người Lori, tối hôm qua ngủ không ngon lại uống thuốc, cậu ngủ rất sâu.
Edgar nhìn cậu, bởi vì tâm tình không giống, cảm giác cũng khác đi, dù sau này có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không, phải quý trọng thời gian hai người cùng một chỗ, hay đây mới là bí quyết cho cả đời bên nhau a!
Ừm, những lời này có phải rất thanh nhã không, một hồi nhất định phải nói cho Lori nghe, cho cậu biết mình cũng có tế bào văn nghệ đấy! Edgar vừa nghĩ, khóe miệng toát ra nụ cười vui vẻ.
Brant quả nhiên nói được làm được, trận của Lori được sắp xếp vào buổi tối.
Nhưng bệnh của Lori hình như cũng không chuyển biến tốt, vào bữa tối không cần nói mọi người đều biết cậu cảm rồi, bởi vì Lori thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.
“Không vấn đề chứ?” Đạo diễn hơi lo lắng hỏi Lori.
“Không sao đâu, một hồi cơm nước xong uống chút thuốc ho là đỡ hơn thôi!” Lori hời hợt trả lời.
Nhưng dùng cơm xong, Lori uống không chỉ một viên, đợi Edgar phát hiện lần đầu uống một viên nhưng vĩ thuốc thiếu đi tám viên, bị dọa tới mức phải cùng Lori đến studio, sợ cậu trúng độc.
Cùng Lori quay là nhân vật mới N bộ nickname Bunny, chắc là vì y lúc nào cũng là bộ dáng nhút nhát e lệ. Do đó cũng là một nguyên nhân mà Lori không dám để cho Edgar thay thế, mỗi lần thấy Edgar bộ dạng Bunny đều là kinh hãi, nếu biết người cùng mình quay tạm thời đổi thành Edgar, có thể bị dọa ngất không chừng.
Vừa vào Lori liền đưa cho Bunny một viên thuốc, Bunny lập tức lộ ra bộ dạng kinh hoảng, chẳng những không dám nhận mà cơ thể còn căng cứng. Lori hơi sửng sốt, thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Lori mới bừng tỉnh đại ngộ (hiểu, nhận ra).
“Đây là đề phòng bị cảm, không phải… Không phải loại thuốc kia.” Lori đỏ mặt, vội vàng mang vĩ thuốc ra, nói rõ, “Tôi sợ lây bệnh cho cậu.”
Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, nói Lori không phải người như vậy nha, thì ra là mình nghĩ quá phức tạp, một nhóm người bắt đầu trêu ghẹo nhau, coi như là thư giãn sau một ngày quay phim mệt nhọc a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]