“Hôm nay thật yên tĩnh!” Kan hai tay chống trên lan can trước người Ryou, từ phía sau hôn lên cổ Ryou.
Ryou đang đứng trên ban công ký túc xá của Kan, ngẩn người nhìn dòng người dòng xe phía dưới, hơi ấm đột nhiên đến gần khiến cậu nhịn không được nhích sát lại.
“Có tâm sự? Là vì chuyện của ba ba em sao?” Kan dùng mặt cọ mặt Ryou, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm,” Ryou đáp một tiếng, ngừng lại rồi nói thêm: “Cũng không hoàn toàn đúng!”
Vừa rồi Ryou nhận được điện thoại của Mokukoo, báo cậu rằng cảnh sát đã xác định được hung thủ. Khi ba ba Ryou đang lẩn trốn kết bạn với hai người, cũng lang thang không nghề nghiệp, bây giờ còn chưa xác định được tung tích của bọn họ, nhưng đã ban lệnh truy nã cả nước, tin tưởng rất nhanh có thể có tin tức.
Nhưng thật kỳ lạ, tin tức này cũng không thể làm Ryou vui, cúp điện thoại cậu đơn giản đem mọi chuyện nói cho Kan, chính mình chạy đến ban công, như có điều suy nghĩ.
Bây giờ là mùa đông, bên ngoài độ ấm rất thấp, Kan muốn kêu Ryou trở vào phòng, lại sợ cậu không chịu. Ryou có đôi khi rất bướng bỉnh, dứt khoát ra bên ngoài, cùng cậu đứng chung một chỗ, tốt xấu cũng có thể ngăn gió sương.
“Nếu số tiền kia có thể tìm trở về, em chọn rời khỏi sao?” Kan đối với chuyện này tâm tình rất mâu thuẫn, vô luận theo góc độ bạn bè bình thường hay người yêu, anh đều hi vọng Ryou rời khỏi. Nhưng nếu có một ngày Ryou thật sự rời đi, Kan thật sự sợ mình cùng cậu sẽ càng ngày càng xa.
“Sẽ.” Ryou cho Kan câu trả lời khẳng định, “Em không nghĩ đây là một nơi để dừng chân, nhưng chưa nghĩ rời khỏi sẽ làm gì, đi nơi nào. Anh có nghĩ tới chưa, Kan?”
“Chưa,” Kan thấp giọng nói, “Không dám suy nghĩ.”
Ryou trầm mặc hồi lâu, “Vậy thì không muốn, dù sao còn sớm, em cho tới bây giờ cũng không ôm hy vọng xa vời về số tiền kia, của mình là thực tế nhất.”
“Được, không nghĩ nữa, chúng ta giải quyết chuyện thực tế a!” Kan cười, thân mật mà hôn vành tai Ryou.
“Rất ngứa!” Ryou hơi nghiêng đầu, liếc xéo Kan: “Chuyện thực tế? Đúng rồi, em muốn xỏ lỗ tai, anh ngày mai cùng em đi, được không?”
“Không được, xỏ lỗ tai có gì tốt?” Kan không cho là đúng, quan trọng nhất là, như vậy sẽ cướp đoạt thú vui hôn vành tai Ryou của anh.
“Ngày đó thấy một đôi bông tai, bộ dáng rất mới lạ liền mua, không xỏ lỗ tai vậy sẽ lãng phí?” Ryou thò tay nắm tai trái Kan: “Hơn nữa anh không phải cũng xỏ lỗ tai ấy ư, không chỉ một lỗ ah.”
Trên lỗ tai Kan xỏ ba lỗ, nhưng ngoại trừ phía dưới cùng đeo vòng khuyên bạc, những cái khác đều là tai đinh đơn giản.
“Em mua bông tai rồi hả? có mang theo không, cho anh xem!” Kan rất ngạc nhiên hoa tai như thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của Ryou.
“Để em tìm thử, chắc là có mang đến.” Ryou và Kan cùng vào phòng, bắt đầu tìm kiếm trong ba lô của mình.
“Ah, đây này!” Ryou lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho Kan.
Bông tai tương đối dài, là kiểu tòn ten, bộ dáng uốn lượn như một cái sừng, tuyệt đẹp mà thanh thoát, Ryou đeo vào nhìn rất đẹp, nhưng Kan vẫn còn hết sức bất mãn, bởi vì bông tai này có hai cái!
“Em hai tai đều muốn xỏ sao?” Kan vẻ mặt cầu xin hỏi Ryou, “Chúng ta bàn bạc một chút, chỉ xỏ tai trái thôi được không? Anh cũng chỉ xỏ tai trái.”
Ryou hơi nghi hoặc mà nhìn Kan, chính mình chưa nói hai bên đều muốn xỏ ah, anh ấy làm gì kích động như vậy?
Nhưng Kan hiểu lầm rồi, nghĩ Ryou im lặng là cự tuyệt, nên không từ bỏ: “Mặc kệ, em như thế cũng phải giữ lại một bên cho anh, nếu em thật sự hai bên đều xỏ, anh đây… Anh sẽ đi xăm mình!”
Nghe xong nửa câu Kan nói…, Ryou mới hiểu, vừa định mắng anh tư tưởng phức tạp, lại nghe Kan nói tiếp, nhịn không được cười ra tiếng.
“Xăm mình sao? Ý kiến hay, em giúp anh chọn hình a!” mắt Ryou chuyển quanh phòng: “Xăm cái bánh bao đi, hay quả táo cũng được, bằng không kẹo cũng không tệ ah!
“Ryou!” thanh âm Kan đã biến thành khóc thét rồi, đây cuối cùng là chuyện gì ah, trên cánh tay xăm bánh bao, sao được ah?
“Haizz, ai bảo anh uy hiếp em!” Ryou cầm bông tai, “Đùa với anh thôi, em chỉ tính xỏ đeo tai trái, cái kia em muốn xem có thể thêm vào dây chuyền không, chiếc nhẫn quá gây chú ý rồi, đã có người cảm thấy kì lạ!”
“Kệ bọn họ nghĩ gì, sao lại muốn đổi dây chuyền?” Kan lắc đầu, rất không vui: “Nếu vậy em đưa cái đó cho anh đi.”
“Em không thích quá nổi trội!” Ryou khiêu mi, “Hơn nữa anh đeo bông tòn tèn rất xấu, đừng tự hủy hình tượng!”
“Mặc kệ, muốn em đền bù tổn thất cho anh!” Kan mượn cơ hội này quấn Ryou, bước lên giữ chặt Ryou loạn hôn trên mặt cậu.
“Này, uy!” Ryou muốn tránh nhưng không kịp, muốn đẩy nhưng lại không mở được hai tay của anh: “Đừng, em đáp ứng đền bù cho anh được chưa?”
“Như thế nào đền bù?” Kan ngừng lại, nhìn Ryou, bộ dáng rất là chờ mong.
“Vậy, hôm nay em công anh, dịu dàng mà yêu thương anh?” Ryou nhịn cười, rất đứng đắn đề nghị.
“Ồ?” Kan lắp bắp kinh hãi.
“Ồ cái gì, được không?” Chằm chằm nhìn Kan, Ryou cảm thấy nét mặt anh bây giờ thật hay.
“Cũng không phải không tốt, chỉ là… Được rồi, em muốn công thì công a!” Kan nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không phản đối, dù sao đây cũng là quyền lợi của Ryou, làm sao có thể luôn để cậu ở mặt dưới.
“Ha ha, anh còn tưởng thật sao?” Ryou cuối cùng nhịn không được, cười to.
“Hay quá, dám chọc ghẹo anh?” Kan phản ứng, thì ra Ryou khi nãy là trêu chọc mình, vừa cười vừa áp Ryou xuống giường, “Hôm nay không tha cho em!”
“Vậy sao?” Ryou nhìn Kan, ngẩng đầu nhẹ hôn môi anh: “không tha như thế nào?”
“Thử sẽ biết!” Bị Ryou hôn, hô hấp Kan bắt đầu trở nên nặng nề, anh dùng tay thăm dò toàn thân Ryou, vừa hôn sâu Ryou.
Ryou nhắm mắt lại, ôm Kan, hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn.
“Này, hôm nay cuối cùng là em làm hay anh?” Hôn hồi lâu, hai người tách ra, Kan thò tay ra, muốn thoát quần áo Ryou, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện rất quan trọng, anh vuốt má Ryou, cảm thấy nên hỏi rõ ràng, bằng không thì đến thời khắc mấu chốt, lại phát hiện mình làm thay người khác, đây chẳng phải là lỗ lớn rồi sao?
“Anh… Cút!” Đang chờ động tác tiếp theo của Kan, lại đợi được một câu như vậy, Ryou tức giận thò tay véo bộ vị trọng yếu của Kan, làm anh sợ tới mức nhảy xuống giường.
Nhìn bộ dạng Kan vừa bối rối vừa vô tội khiến Ryou xém chút cười to, coi như rồi, không tức giận được với anh mà, Ryou tự mình cởi sạch quần áo, “Anh tới đi!”
“Thật sự?” Kan mở cờ trong bụng rất nhanh vứt bỏ quần áo của mình, áp đến lên người Ryou…
Nhìn bộ dạng Hàn vừa bối rối vừa vô tội khiến Lăng xém chút cười to, coi như rồi, không tức giận được với anh mà, Lăng tự mình cởi sạch quần áo, “Anh tới đi!”
“Thật sự?” Hàn mở cờ trong bụng rất nhanh vứt bỏ quần áo của mình, áp đến lên người Lăng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]