Tần Tiêu gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu, van xin tôi để ý đến anh ta. Nửa đêm lúc anh ta tìm đến tôi đã ngủ mất rồi. Anh ta để tay lên bụng tôi, xoa xoa cách một lớp chăn. Tôi bị anh ta đụng đến tỉnh, mở mắt ra liền đập cái bình giữ nhiệt về phía anh ta.
“Cmn anh đừng có đụng vào tôi! Tối hôm đó anh không làm biện pháp an toàn đúng không?"
Anh ta không trả lời, chỉ đau đớn nhìn tôi như đang van xin tôi đừng đối xử với anh ta như người xa lạ. Anh ta không biết bây giờ tôi thấy anh ta đã thấy buồn nôn đến mức nào.
“Tần Tiêu, anh đã từ chối cuộc gọi của tôi.”
Thấy biểu cảm khó chịu của anh ta tôi tàn ác bật cười. Xem đi, tôi đã nói mà, chỉ chuyện đơn giản như vậy mà anh ta cũng chẳng làm nổi. Tần Tiêu, anh thua rồi, anh phải biết tâm phục khẩu phục. Anh xem lại mình đi, bây giờ thành cái loại rác rưởi gì rồi.
Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, một lúc sau anh ta cuối cùng lại đi mở miệng giải thích: “Cuộc gọi không phải do anh từ chối.”
Tôi cười nhìn anh ta, anh ta không dám nhìn tôi nữa. Tô Dược đuổi theo anh ta cũng xông vào phòng bệnh. Cô ta vẫn còn mặc lễ phục nhưng trên mặt đã khóc lóc lem nhem cả lớp trang điểm.
“Dư Mãn Mãn, đồ tiện nhân này tôi phải giết ch.ết cô…”
Tần Tiêu giữ cô ta lại mắng: “Cmn cô có thôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guong-vo-khong-lanh/2996013/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.