"Trăn Trăn", hắn từ từ rơi nước mắt. "Cầu xin em"
"Anh cầu xin em"
"Đừng không cần anh mà"
"Quá muộn". Tôi từ trong túi móc ra một hộp phấn nền, hung hăng mà vứt thẳng xuống đất.
Hộp phấn rơi mạnh xuống đất, phần gương nhỏ bị vỡ vụn đầy đất.
"Gương vỡ khó lành"
Tôi nhìn mảnh gương vỡ đó nhẹ giọng nói: "Tống Sơ Ngôn đã quá muộn rồi"
"Yêu anh quá đau, mà con người khi gặp được đau khổ sẽ tự bảo vệ bản thân mình"
"Em đã không còn yêu anh nữa"
Tôi ngẩng đầu, duỗi tay khẽ vuốt làn da có chút khô nứt của hắn, ôn nhu nói:
"Em đã tìm được hạnh phúc của chính mình, anh cũng phải nhìn về tương lai phía trước."
Tống Sơ Ngôn yên lặng nhìn tôi, nước mắt một giọg rồi một giọt rơi xuống.
Sau một lúc lâu, hắn ngơ ngác nói:
"Anh làm sao bây giờ đây, Trăn Trăn"
"Em tìm được hạnh phúc của mình, vậy hạnh phúc của anh đâu?"
Tôi nhón chân ôm hắn lần cuối, cảm nhận được thân thể của hắn đang run rẩy.
"Tống Sơ Ngôn, nếu như anh còn yêu em, anh đừng nên tới đây quấy rầy em"
"Em đau đủ rồi, không muốn bị như thế nữa"
13.
Tống Sơ Ngôn không có rời đi thành thị này, nhưng mà hắn vẫn không có xuất hiện trước mặt tôi.
Đôi khi tôi sẽ nhìn thấy được vô số tàn thuốc ở trước cửa, có bóng người ở bên kia đường vào buổi tối, nhưng mà tôi chưa từng gặp lại hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guong-vo-kho-lanh/2657419/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.