Vũ Minh Tiến đạp con xe đạp trở về nhà, mới chỉ ở đầu ngõ hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang cùng một thằng xa lạ đứng sát nhau cười nói.
"Hùng!!"
Hắn hô lớn, đối phương có vẻ giật mình chột dạ quay đầu lại. Hai bên tai nhiễm hồng, dáng vẻ lo sợ.
"Anh."
"Mày làm gì mà đứng đấy, không vào nhà. Ai đấy?".
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, không quên được cái bộ mặt vênh váo, kệch cỡm của thằng Đức hồi xưa luôn đối chọi gay gắt với ba người bọn họ.
Vũ Minh Tiến:" Thằng kia, tránh xa em tao ra. Tao cấm mày quen biết nó, thằng Hùng từ nay không giao du với cái loại báo đời nó. Quen ai không quen, quen cái thằng bố láo."
Tại sao hắn lại nói vậy. Bởi trong quá khứ hắn nhớ rất rõ thằng Đức hỗn láo thế nào với giáo viên, đi học lúc đi lúc nghỉ, người lúc nào cũng kè kè cái điếu cày. Bây giờ dù có thay đổi được một chút hắn vẫn là không chấp nhận được, nhà giàu nuông chiều thành ra sa ngã, nhà hắn không giàu như nó thằng Hùng lại càng không nên giao du.
"Anh, anh Đức có làm gì đâu."
''Làm gì mày biết được à. Chơi ai không chơi đi chơi thằng đấy, mày thiếu bạn tốt à."
Hắn tức tối đi tới nhận lại được nụ cười giễu cợt của Trần Mạnh Đức, gân xanh trên trán khẽ nổi lên, vẻ mặt hắn đầy ngứa mắt khiến Vũ Minh Tiến sôi máu.
"Chơi với tao thì làm sao? Mày cấm nó được chắc, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610567/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.