"Thế sao..."
"Tao là đang giúp thằng Tuấn đấy chứ?".
Tùng Khanh thản nhiên đáp lại, không biết tại sao khóe môi cậu lại nhếch lên một cách rất thoải mái, cậu không nghĩ gì nhiều.
Vũ Minh Tiến nghi ngờ, cậu luôn là một người khó đoán, hắn nhẹ giọng hỏi lại:" Mày giúp gì nó?".
"Mày không cần biết, biết vậy là được rồi."
Hắn cười nhạt, lắc đầu, cả hai đều trầm ngâm hồi lâu. Lớn rồi, dần cả ba đều có một cuộc sống riêng dần cách ca nhau làm tình bạn này chẳng còn được tự nhiên như trước nữa. Ai chả hối tiếc, thanh xuân ngắn ngủi, thời gian đang làm bọn họ xa cách nhau.
Hắn chần chừ hồi lâu sau lại mở miệng:" Tao cứ cảm giác chúng mày có gì đó giấu diếm tao nhưng chẳng muốn cho tao biết."
Vũ Minh Tiến nói rất nhẹ nhàng, thanh âm mềm mại, cậu nghiêng đầu ngắm lấy một góc mặt của hắn có chút mệt mỏi, ưu sầu, nếp nhăn dần xuất hiện trên gương mặt ấy.
Cậu buồn bã không biết mình nên nói gì, đúng thật là đã dấu giếm hắn, dù cả ba từng là bạn thân cái gì cũng nói nhưng giờ đây lại khác. Cớ sao giờ đây lại chọn cách giấm lẹm, im bặt đi.
"Vì khó nói đi. Không phải cái gì... cũng dễ nói, mà cũng chẳng dễ chấp nhận."
"Nhưng không nói, sao chấp nhận được."
Hắn đè hai tay mình ra sao, Nguyễn Tùng Khanh mím môi, bờ môi trắng bệch, cậu hít thở một hơi thật dài chẳng do dự như hắn:" Vậy à? Vậy mày cảm thấy chuyện con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610551/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.