Lời Vũ Minh Tiến nói quả nhiên có tác dụng, cô đã ngưng khóc đôi mắt cố gắng mở to nhưng không thể, hắn thấy được sự hi vọng của cô lần nữa được hắn gieo xuống.
"Thật không?". Một câu hỏi ngây thơ của người say rượu.
Hắn chần chừ một lúc rồi gật đầu, hắn hối hận khi nói những lời như vậy, lòng hắn đau nhói cùng cắn rứt đang giằn vặt con tim hắn. Vũ Minh Tiến mỉm cười chua chát, đắng lòng cô liền hưng phấn, vui vẻ trở lại.
Hắn liếc qua đồng hồ, giờ ăn tối đã qua nhưng cả hai chưa có miếng thức ăn nào trong bụng chỉ toàn là nước chính là rượu, bia ban nãy cả hai uống. Hắn kéo cô quay trở lại ghế, bàn tay kiềm chế run rẩy vuốt lại mái tóc rối tung cho cô.
"Ăn một chút gì nhé, chứ tối chưa ăn gì chỉ có uống rượu hại sức khỏe lắm."
"Không, em không muốn ăn."
Hắn mặc kệ lời cô nói, đứng dậy cầm túi bánh đúc ra đặt trên bàn trước mặt cô. Trần Hải Yến ngây ra, ngẩng đầu nhìn Vũ Minh Tiến.
"Cái gì đây?".
"Bánh đúc ăn đi không đói."
"Èo, em không muốn ăn trông ghê ghê thế nào ấy."
Mặt chê bai, hắn bình tĩnh cầm bánh lên bỏ vào miệng nhai, lâu rồi không có ăn cảm thấy phần này hơi ít lạc, hắn suy nghĩ hố lại lúc áo mưa được vén lên hắn còn thấy ba túi bánh nữa, có phải hai thằng nay lấy hết phần nhiều lạc không?.
Lâu không ăn làm hắn nhớ đến hồi nhỏ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610547/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.