Rốt cuộc là có xích mích! Hai thằng này càng ngày càng làm hắn nghi ngờ.
"Nếu thằng Tuấn nhà cô mà có bắt nạt thì cứ gọi cho cô. Cô chửi nó cho hay là muốn ăn quả gì bảo cô, cô gửi lên cho nhé. Mà tầm này có đủ không cô vào hái thêm cho nhanh t..."
"Mẹ... thể là quá đủ rồi, mẹ định đem hết cho nó thì nhà mình ăn cái gì".
Nguyễn Thanh Tuấn tỏ ra khó chịu trông mẹ anh nắm tay Trần Hải Yến giống như đang dặn dò con dâu tương lai không bằng. Bố anh hiện tại đi chơi đâu rồi, mà ông ấy không ở nhà diễn cùng nếu không thì thực sự khiến anh hoài nghi.
Mẹ anh chọc trán anh, quát:" Lo cái gì, vườn còn đây kia kìa. Ăn sao hết. Để cho cái Yến thì đã sao."
" Nhiều. Thế sao không bảo con mang sang cho thằng Khanh."
"..."
Mẹ anh thấy anh đang khó chịu, cọc cắn. Bà buông tay cô ra cũng không nói gì thêm bĩu môi:" Biết anh không thích rồi. Thôi hai đứa không lên đấy nắng."
Mẹ anh dặn dò vài câu, bà vẫy tay tạm biệt cô. Trần Hải Yến vui mừng, trong lòng âm thầm nở hoa ngồi sau xe là một cảm giác ngập tràn hạnh phúc. Tay vòng qua eo muốn ôm.
"Đừng có ôm, nóng bỏ mẹ ra."
Anh không hần là quát nhưng khá dữ dắn. Cô giật mình thu hồi tay về để lên đùi.
"Sao anh phải nóng giận với em làm gì?".
"Khổ quá con này mày lắm chuyện thế. Nóng thì người ta bảo thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610535/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.