Cậu không nói trực tiếp cầm lên bọc bim bên trong có đến 15 gói nhỏ, cậu nhặt thêm hai cái bánh bông lan trên mặt phủ lớp chà bông thật dày. Ra quầy tính tiền, Nguyễn Thanh Tuấn giật mình khi đối phương cứ nhìn chằm chằm anh, anh lúng túng đi ra ngoài chờ cậu. Nguyễn Tùng Khanh thấy, cậu thấy nhưng cậu tỏ ra như chưa có chuyện gì.
Cậu về nhà hai đứa cháu đã chạy loanh quanh, lon ton trong sân nhỏ và Đỗ Tiến Hùng đang phải vất vả chạy theo bưng cái bát cháo đi khắp nơi nịnh nọt từng đứa để xúc được thìa cháo.
"Chú Khanh về kìa, nào xem chú có gì cho cháu nào. Chú cho cháu mượn cái bánh cho cháo ăn xong cháu trả."
Nguyễn Tùng Khanh mặt mày giãn ra, lòng vui lên đi vào trong sân nhìn hai đứa, đứa nào cũng giống nhau.
"Nào là Lan? Nào là Hương thế? Ra chú cho bim bim này."
"Ấy chết, chú cất đi để hai đứa nó thấy nó đòi không chịu ăn cháu đâu."
Nguyễn Thanh Tuấn đi đằng sau, anh trong hai đứa giống hệt nhau nhưng một đứa váy hồng hoa, một đứa váy vàng nhân vật hoạt hình. Đặc điểm chung, chắc là cắt moi. Ai cắt tóc cho hai đứa vậy!?
Đỗ Tiến Hùng phát hiện có người đằng sau cậu vội mở miệng : "A, đây là?"
"Bạn anh thôi. Con nhà cô Xuân cuối làng."
"À, cái nhà trồng nhiều cây đấy á?"
"Đúng rồi." Nguyễn cái mẫu đất rộng nhất thôn chả ấn tượng.
"Em chào anh."
"Xin chào, đám cưới hai vợ chồng anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610525/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.