" Con chào bố me".
Nguyễn Tùng Khanh cất lên một tiếng thật lớn với nỗi nhớ nhung ngập tràn trong lòng đang dâng trào lên như một cơn thủy triều.
Mẹ cậu chạy ra phụ cậu bê đồ vào, trên gương mặt già nua toát lên vẻ phúc hậu, hiền dịu. Cậu nở nụ cười tươi rói, hạnh phúc có thể che đi vài điểm gầy gò, xanh xao, dưới đôi mắt là chút thâm quầng.
" Gầy thế này? Trên kia không ăn uống gì à? Hay là lại nhịn đói?" Mẹ cậu trách cứ, có chút than thở tay nắm lấy bả vai gầy rộc của cậu.
" Đâu có đâu, con chỉ là hơi bận rộn mà thôi. Ăn uống con vẫn ăn đầy đủ, trên đấy toàn đồ ngon mà dạ dày con bé nên không ăn được nhiều thôi."
" Đầy đủ cái gì mà đầy đủ. Gầy trơ xương thế này, sờ chẳng có tí thịt nào. Hai má hóp hết này giống nghiện không cơ chứ".
Mẹ cậu xót xa nhìn cậu, bàn tay chỉ còn da bọc xương, làn da trắng trẻo của năm nào giờ đây đã bị thời gian và hiện thực làm tha hóa, tàn phá biến đổi thành màu nâu sậm, xương nổi rõ lên đang vuốt vẻ khuôn mặt cậu.
Nguyễn Tùng Khanh nghẹn ngào, nắm lấy bàn tay chai sạn, sần sùi. Bố cậu đứng trên hiên nhà nhìn xuống hô lớn:" Thanh niên lớn về nhà rồi đấy à? Vào nhà đi, hai mẹ con đứng ngoài nắng thế."
Bố cậu hướng cao giọng, cậu ánh mắt phức tạp quan sát bố lại kéo mẹ lên nhà. Cậu đáp lại một tiếng nhẹ:" Bố ạ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3610521/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.