Lúc ăn, Nguyễn Tùng Khanh mở shin - cậu bé chì lên xem. Đôi mắt dính chặt trên màn hình máy tính, xem một cách chăm chú mà không để ý đến anh đang giả vờ nghịch điện thoại lại đang quay lén mình.
Khay thức ăn dần có dấu hiệu vơi bớt, cốc coca chỉ còn một nửa, chùm nho xanh đã hết, gói bim bim cũng còn vài miếng.
Nguyễn Thanh Tuấn tỏ ra hài lòng liền tắt máy đi sợ cậu phát hiện ra, màn hình sáng chiếu lên gương mặt hạnh phúc, niềm vui nhỏ nhoi của cậu.
" Hi anh, đi uống cà phê cùng bọn em không?".
"Em chào anh ạ."
Mày anh khẽ nhíu lại, gì nữa đây. Tin nhắn đầu là của Trần Hải Yến, cô gửi thêm một hình ảnh Vũ Minh Tiến ngồi bên cạnh giờ hi, tin nhắn thứ hai của cô bé nhân viên quán cậu.
Anh ngón tay nện xuống bàn phím một cách nhanh gọn trả lời cô:" Không."
Trần Hải Yến bên kia trở mặt không vui:" Anh bận à?".
"Ừ." Anh trả lời ngắn gọn.
"Có cần em qua phụ giúp gì không?".
" Không cần."
Trần Hải Yến giơ màn hình điện thoại ra cho Vũ Minh Tiến xem, hắn chau mày lắc đầu tỏ ý không biết. Theo hắn trước đây, anh mà hắn biết căn bản không có từ bận rộn trong từ điển, có thể nói anh là con của may mắn.
" Tốt nhất đừng nhắn, nếu không muốn bị nó ghét. Trông cái kiểu nhắn cộc lốc này là biết nó đang cáu gì đấy rồi."
" Vậy phải làm sao?". Cô hỏi hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594645/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.