Nguyễn Tùng Khanh đi ra, ánh nắng trời ban mai vào mùa hè lúc sáu giờ rưỡi sáng cũng thật oi ả, cậu đưa tay lên che đi đôi mắt tránh chói mắt nhưng bên ngoài là Nguyễn Thanh Tuấn đang ngồi trên con xe điện chờ cậu.
" Mày có nhanh lên không?".
" Mày từ từ xem nào."
" Quên mất, cầm theo mũ cối. Nay có quốc phòng bị ghi thì chết."
Nguyễn Thanh Tuấn nói câu chắc nịch:" Ghi sổ đầu bài việc gì phải sợ?". Miệng nói là vậy nhưng thiếu đồ anh vẫn lóc cóc đi mượn đồ.
Anh thúc giục cậu, cậu nhanh chóng chạy tới ngồi sau xe anh, đưa tay nhận lấy chiếc mũ bảo mũ anh đưa lại cho cậu. Chiếc xe bắt đầu di chuyển, đường phố lúc 6 giờ rưỡi sáng vô cùng tấp nập lại đông đúc, khói bụi mờ mịt giăng tứ phía. Nguy hiểm nhất là ngã tư đường đã xảy ra vô số tai nạn.
Giọng cậu mềm nhẹ, nói:" Đi chậm thôi, hôm qua tao thấy có người ngã ở đây đấy."
" Sao tao không biết?". Anh tập trung lái xe hỏi lại cậu.
" Mày sao biết, hôm qua tao đi học muộn thì thấy. Máu me be bét, tội ông cụ vãi."
Nguyễn Thanh Tuấn thản nhiên nói:" Quan trọng là ai sai chứ nhìn máu mà tội thì đầy tội."
" Không, có con xe ô tô tải từ trong ngõ ra xong là lúc đấy ông ý đang chảy thẳng không biết, lúc con xe ra đâm thẳng một cái. May mà phanh kịp, ông cụ bị bay một đoạn xa, may mà chỉ xơ xước nhẹ, chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guitar-va-chiec-nhan/3594603/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.