Đứa trẻ thu mình dưới mái hiên nhỏ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra khoảng sân tràn ngập tuyết trắng. Thỉnh thoảng, một cơn gió lành lạnh thổi qua làm tung lên những hạt như bông, cuốn qua gò má nó tê buốt. Khuôn mặt non nớt, xinh đẹp như một đứa con gái hơi nhếch lên. Bầu trời bên ngoài kia cao vời vợi, lại bao trùm tất cả bởi cả một màu đen vô tận, liên tục rơi xuống những bông tuyết trắng khiến nó có cảm tưởng như trên đó là một tấm gương đã bị ai đó đập ra thành nhiều mảnh, vụn vỡ phiêu phù xuống nhân gian. Nó luôn thắc mắc tại sao những bông tuyết dù đến từ bầu trời tối đen kia lại trắng tới như vậy rồi chợt nhận ra rằng, có lẽ vì tuyết vốn không thuộc về bầu trời, nên cuối cùng vẫn phải mang theo màu trắng mà lặng lẽ rời đi một mình.
"Vốn không thuộc về... Thì chắc chắn sẽ phải ra đi"
Nó thì thầm trong vô thức, bàn tay trắng nõn khẽ đưa ra đón lấy một bông tuyết rơi. Thế nhưng bông tuyết lập tức vỡ vụn ngay khi nó chạm vào, để lại một cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay. Ánh mắt nó trở nên thất lạc, cơ thể nhỏ nhắn hơi run rẩy. Đột nhiên lúc này phía sau nó vang lên tiếng đẩy cửa nhè nhẹ, sau đó là một loạt những âm thanh như tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới.
Bước vào phòng là một người đàn ông còn khá trẻ với khuôn mặt cương nghị, dáng người hơi gầy gò nhưng vẫn toát lên một khí chất thong dong, trầm ổn kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/guilty-fate-thien-menh-toi-loi/2976957/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.