mình viết cho Dung khi đang ngồi trên xe về nhà sau khi nhận được tin bà mất. kì lạ là trong đám tang mình không khóc, nhưng đến ngày lên xe xuống Hà Nội mình mới nhận ra nỗi mất mát có thật ấy, thế là hối hận mà khóc.
Dung hai-mươi, mất mẹ. từ ấy mình thấy người Dung như khuyết hẳn đi một phần, mình không biết Dung nghĩ gì nữa.
người bạn mình nói đến trong phần hai của câu truyện này, thực ra không bỏ rơi mình. họ vẫn ở đây. may mắn thay.
này Dung, tao viết cho mày khi đang ngồi trên xe về nhà.
cuối năm 20 chúng mình có thật là nhiều mất mát, thật là nhiều nỗi đau.
bởi vì ngày càng lớn, những người phải chia xa ngày càng nhiều.
có cách nào khiến cho trưởng thành không đau đớn không.
chúng mình vẫn chỉ là những đứa trẻ xấu xa, ích kỷ, và ngày càng đơn độc.
nhưng có thể cùng nhau mà đơn độc không.
tao biết mày giấu nỗi đau rất giỏi. biết mày chỉ muốn đi thật nhanh thật nhanh. biết là mày cũng không muốn trở về nữa.biết là có bao nhiêu tình thương cũng chẳng đủ cho Dung bớt buồn. bởi vì chẳng ai thay thế được mẹ.
nhưng Dung này, tao thương mày. có nhiều người thương mày. có thể mày không muốn biết cũng không cần, nhưng ít nhất có tao thương mày.
mong Dung bình an.
mong các cậu khi đọc những dòng này, cũng bình an. bởi ít nhất có mình ở đây an ủi các cậu.