Editor: Yulmi2704
Buổi chiều hoàng hôn một ngày mùa thu, trên dòng sông Thames tĩnh lặng yên bình, nắng chiều chiếu xuống mặt sông, hắt lên thuyền bè đang lững lờ trôi trên mặt nước gợn sóng. Một khoảng nắng vàng rực rỡ chậm rãi bao phủ toàn bộ con sông, giống như thần A-po-lo đang rải vàng bạc xuống nhân gian, chói lọi mà không xa xỉ, tráng lệ mà không dung tục.
Tôi và Tống Nam Xuyên cùng nhau đối mặt với cầu tháp Luân Đôn, tôi nói: “Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn ngắm nắng chiều đẹp như vậy thì tốt biết bao.”
Tống Nam Xuyên nói: “Đôi mắt em rất sáng, vô cùng trong suốt, nhìn vào thật giống như mảnh vụn của nắng chiều.”
Anh vừa dứt lời, nắng chiều đột nhiên chìm xuống đáy sông Thames, thế giới của tôi trong nháy mắt rơi vào bóng tối.
Tôi kinh hoảng ngồi dậy khỏi giường.
Sau khi rời khỏi Luân Đôn, đã rất lâu rồi tôi chưa mơ thấy giấc mơ này. Lần ở cầu tháp Luân Đôn đó là lần cuối cùng tôi và Tống Năm Xuyên gặp nhau, cũng là ký ức sâu đậm nhất mà anh để lại cho tôi.
Năm năm trước vì để đi theo bước chân của Tống Nam Xuyên, tôi dường như đã dùng kiệt tinh lực cả đời, cuối cùng mới thi đỗ Viện Công nghệ Massachuset. Nhưng ngay khi tôi vui vẻ cầm thư thông báo đến thì anh đã rời khỏi đó đến một trường đại học ở Luân Đôn. Tôi không hề nghĩ ngợi bèn từ bỏ Viện Công nghệ Massachuset, bay đến Luân Đôn. Lúc ấy mẹ tôi giận đến phát run, mấy lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-toi-yeu-thuong/1916971/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.