Ra khỏi cửa Giang Thần bắt taxi rồi đưa tôi vào trong, tôi còn chưa ngồi vững được anh đã chen lấn ép đến, xém chút tôi đập vào cửa cổ. Xe đi được năm phút, cuối cùng tôi không nhịn được liền hỏi một câu mà tôi nhịn cả tối nay: "Tối nay anh sao thế?"
"Không có gì, mệt quá mà thôi." Anh từ từ nhắm hai mắt nói.
Tôi đang muốn nói điều gì nữa, thì điện thoại di động vang lên: "Xin chào, đại sư huynh hả."
"Hai người không sao chứ? Có phải là do anh vừa mới đùa cợt. Giang Thần không giận chứ?"
Thực sự tôi không thích anh nói chuyện bằng giọng điệu này, nó được gọi là "Không nên." Lời nói của anh uyển chuyển ám hiệu nếu như Giang Thần tức giận thì anh quá hẹp hòi, và xem như bênh người thân không cần người có đạo lí trung thực ủng hộ, kể cả khi tôi nghĩ rằng Giang Thần làm vậy cũng không hợp tình hợp lí,và tôi không nên lải nhải với người ngoài.
Nhưng tôi vẫn rất khách khí trả lời anh: "Không có, chỉ là gần đây anh ấy bận việc, hơi mệt mà thôi."
Bạn nhìn thấy đây chính là sự trưởng thành, luôn luôn khó tránh khỏi nghi ngờ về lịch sự.
Anh nói: "Vậy là tốt rồi, hôm nào anh mời hai người đi ăn cơm nha."
"Vâng ạ."
Tôi cúp điện thoại xong nhưng không nhớ ra được từ đầu tôi muốn nói với Giang Thần cái gì, đành phải nhìn anh hai tay bắt chéo trược ngực như đang có điều gì suy nghĩ.
"Em đừng có tiếp xúc nhiều quá với Đại sư huynh."
Anh đột nhiên mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-thoi-thanh-xuan-don-thuan-tuoi-dep/3903225/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.