Giữa người yêu sẽ luôn có những kiểu trò chuyện như thế này, nhất là nếu như trong hai người có một người nói nhiều, tôi đã 12 lần truy vấn Giang Thần vì sao năm đó lại thích tôi hoặc là phát hiện mình thích tôi vào lúc nào, anh chỉ cầm chìa khóa và nói: "Ngày mai chúng ta đều phải đi làm, để anh đưa em về nhà"
Tôi thất vọng thở dài, tôi nghi ngờ điều này từ khi chúng tôi trở về bên nhau, dù tôi là kẻ lừa đảo hay kéo quần áo xuống để lộ vai sắc để dụ dỗ, Giang Thần cũng không gì, cảm thấy đáng thương tôi liền càu nhàu.
Ta bị kéo vào trong xe, còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế để anh khai ra, tôi nói: "Anh biết không, lúc ấy em cảm thấy nếu cứ một mực thích anh, anh lại một mực không thích em, thì em sẽ bở lỡ thanh xuân."
"À, thì ra là thế." Anh nói.
Tôi lườm anh: "Anh thật khó ưa"
Anh căn bản là không chú ý đến tôi, anh chỉ nghiêm túc chú ý đến đường xá. Tôi thường nghĩ, cho dù hai người thân thiết đi nữa, cũng không thể biết được suy nghĩ của nhau. Dù cho trái tim ngẫu nhiên hòa hợp, chẳng hạn như anh đứng lên thì tôi biết anh muốn đi uống ước, anh nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào thì tôi biết có tâm trạng không tốt...... Nhưng những điều này cũng đều là chỉ là thói quen sinh hoạt của anh tích tụ lại thành kiến thức mà thôi. Tôi vĩnh viễn không có cách nào biết được người trước mặt này yêu tôi hay không yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-thoi-thanh-xuan-don-thuan-tuoi-dep/3903216/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.