Tôi rất sợ Giang Thần tức giận, thực ra tôi cũng rất sợ người khác giận tôi, thế nhưng Giang Thần không phải là người khác, nếu để so sánh thì tôi sợ Giang Thần hơn. Hoặc có thể nói tôi đều hoảng hốt mỗi khi có ai đó giận mình, kể cả Giang Thần, bởi tôi không biết anh có giận thật không. Mà khi tôi không biết anh có giận mình không, tôi không biết nên sợ hay không nên sợ nữa, vì không biết nên sợ hay không, mà tôi lại đâm ra sợ hãi… Mọi người thấy tôi ăn nói lung tung, lộn xộn như thế chắc là đã hiểu rồi chứ? Vì thế dọc đường tôi đều len lén nhìn anh, càng nhìn lại càng cảm thấy anh đang tức giận, còn vì sao lại giận tôi cũng không biết. Thực ra tôi vẫn chưa thấy chút manh mối nào cả nhưng nếu giận thì chắc chắn là anh đang tức giận, nếu không phải thì bạn cứ cắn tôi đi.
Tôi đưa tay kéo cổ tay áo, ngón tay còn gõ nhẹ lên tay anh hai cái: “Em đói rồi!”
Anh liếc nhìn tôi: “Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ?” Tôi tự cho là nên làm nũng nên lay nhẹ cánh tay anh: “Anh dẫn em đi ăn đồ ngon đi…”
Anh run run, giũ tay tôi ra: “Đang lái xe, đừng lộn xộn.”
Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi im.
Mười giây sau, tôi lại cất tiếng hỏi: “Em đi thi bằng lái xe được không?”
“Không được.”
“Sao chứ?”
“Em không mua nổi xe đâu.”
……………
“Chery QQ thì em vẫn có thể mua được.”
(ND: Chery QQ là một loại xe của Trung Quốc sản xuất)
“Em mà lái xe kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-thoi-thanh-xuan-don-thuan-tuoi-dep/3903212/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.