Sau lần trải qua như bị sét giáng xuống đầu bị thương nặng này, tôi không nhớ rõ mình lên nhà, rửa mặt rồi nằm dài trên giường thế nào nữa, tất cả mọi thứ cứ mơ mơ màng màng.
Nằm trằn trọc ở trên giường khoảng nửa tiếng, mãi tôi mới trở lại trạng thái bình thường, từ từ nhớ lại những việc đã trải qua tối nay. Là tôi nằm mơ giữa ban ngày hay đầu óc Giang Thần hôm nay có vấn đề; là tôi ảo tưởng quá độ hay Giang Thần bị ma nhập…. Tôi nghĩ nát óc vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thích hợp, vì vậy đành an ủi chính mình coi như bị chó cắn đi.
Cảm nhận tư vị chỗ bị cắn kia tôi từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Hôm sau thức dậy, cằm tôi rất mỏi, có lẽ là do cả đêm hôm qua tôi chìm trong tầng tầng lớp lớp giấc mơ, đều nằm mơ tới Giang Thần và nụ hôn kia, bởi vì nụ hôn đó nên môi lưỡi chúng tôi đã phải “làm việc” quá sức. Nghĩ đến đây tôi càng cảm thấy ngượng hơn.
Đang ngồi trên tàu điện ngầm đến chỗ làm thì di động của tôi bỗng nhiên vang lên, tôi nhìn chăm chăm ba chữ “Trang Đông Na” đang nhấp nháy trên màn hình mà tay run cầm cập. Giờ phút này tôi cảm thấy vô cùng khâm phục bộ tộc “kẻ thứ ba” trong xã hội, chắc hẳn tố chất tâm lý của các cô nàng phải vững vàng lắm mới vượt qua được áp lực tâm lý khi nhận điện thoại của “vợ cả”.
Tôi nuốt nước bọt nhận điện thoại: “A lô!”
“Hey, it’s me, tối hôm qua thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-thoi-thanh-xuan-don-thuan-tuoi-dep/3903197/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.