Ngày hôm sau, Nhiếp Tử Huyên được Nhiếp Nguyên tìm thấy, sau đó ông ta đưa cô trở về nhà họ Đặng.
Cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thoạt nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhiếp Nguyên cũng không nói gì mà để tự cô lên xe. Trong lòng cô hiểu rất rõ hiện tại mình còn phải dựa vào bọn họ, còn phải đi học, còn phải đợi anh ra.
Đặng Tùng Tiều đứng ở lầu hai nhìn cô, lúc hai người đi lướt qua nhau anh ta giữ chặt cô lại, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt đang sưng vù lên của cô hỏi: "Đau không?"
Nhiếp Tử Huyên lắc đầu cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Trở lại phòng ngủ cô trông thấy trên bàn sách có để một lọ thuốc trầy da và cả một tờ giấy ở đó. Thế nhưng cô cũng chẳng thèm nhìn mà ném tất cả thứ đó vào thùng rác.
Những ngày tiếp theo hai người bọn họ đều chung sống hoà thuận không xảy ra vấn đề gì. Đặng Tùng Tiều cũng không chủ động trêu chọc cô, Nhiếp Tử Huyên cũng sẽ không bắt chuyện với anh ta.
Cô cũng không lại cầu xin anh ta cho mình đi gặp anh nữa, cô sẽ nhịn, chỉ cần anh ra được khỏi đó là bọn họ có thể ở bên nhau, vậy thì hiện tại chịu những sự dày vò này cũng thấy đáng giá.
Nhiếp Tử Huyên cứ thế tiếp tục chờ đợi với đầy niềm hy vọng.
Trong thời gian này Nhiếp Nguyên nói cho cô biết biểu hiện của Diệp Đình Viễn rất tốt nên lại được giảm hình phạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-quang-doi-con-lai-vao-bien-ca/2744243/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.