Một tháng sao, cuối cùng Nhiếp Nguyên cũng chịu cho Nhiếp Tử Huyên đi gặp Diệp Đình Viễn.
Nhiếp Tử Huyên thật sự rất vui vẻ, kể từ sau khi Nhiếp Nguyên gật đầu là cô vẫn luôn chờ đợi đến ngày đó. Nhiếp Nguyên chỉ đồng ý cho cô đi vào cuối tuần, đã thế còn không ngừng dặn dò cô ngàn vạn lần đừng để cho người ta chụp ảnh được. Trong lòng Nhiếp Tử Huyên khẽ khịt mũi coi thường nhưng trong miệng vẫn đáp lời đồng ý. Cô thầm nghĩ tuy rằng ba là người nhưng vẫn luôn sống giống như quỷ cho nên có quá nhiều thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được.
Vừa đến thứ bảy, Nhiếp Tử Huyên đã chuẩn bị bao lớn bao nhỏ từ sớm để đi đến gặp Diệp Đình Viễn.
Trong suốt đường đi cô không ngừng tự nói với chính mình phải cười không được khóc, không thể khiến cho anh khó chịu được. Nhưng mà lúc nhìn thấy Diệp Đình Viễn mặc áo tù bị cảnh ngục mang ra ngoài là vành mắt cô lại đỏ hoe. Một người tốt như anh lại phải bị nhốt ở đây, đi đến đâu cũng có sẽ có người đi theo, rõ ràng anh không phải là phạm nhân.
Hai người ngồi đối diện nhau, nước mắt Nhiếp Tử Huyên đảo quanh vành mắt nắm chặt lấy tay anh. Cô muốn nói gì đó nhưng đã sớm nghẹn ngào, cổ họng đã sớm tắc nghẽn cho nên một câu cũng không nói ra được. Cô chỉ biết nhìn anh, đau lòng mà nhìn anh.
Vẫn là Diệp Đình Viễn mở miệng nói ra trước: "Huyên Huyên, ba em lại đánh em sao?"
Không. Trong lòng Nhiếp Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-quang-doi-con-lai-vao-bien-ca/268231/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.