Hai ngày sau Diệp Đình Viễn tỉnh lại.
Anh tỉnh dậy thấy cô Lý giáo viên chủ nhiệm đang ở bên cạnh, cô nói với anh rất nhiều lời, câu đầu tiên chính là bảo anh phải mạnh mẽ lên.
Diệp Đình Viễn nghe đến mông lung, đầu óc đều trở nên trống rỗng. Sao đó cô chủ nhiệm lớp nói gì đó anh cái gì cũng không nghe vào, chỉ nghe thấy mơ mơ hồ hồ. Cô Trương qua đời, bà nội đã được hoả táng. Còn có chân anh tình trạng không tốt lắm, nếu không được nghỉ ngơi tốt khả năng sẽ dẫn đến tàn tật...
Thẳng đến khi cô chủ nhiệm tựa hồ như nhắc đến "Huyên Huyên", Diệp Đình Viễn mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Huyên Huyên! Huyên Huyên đâu?"
"Em đừng lo, Huyên Huyên đang được cô chăm sóc."
Chủ nhiệm lớp nhanh chóng giữ anh lại, Diệp Đình Viễn lúc này mới thả lỏng chút. Anh đem những lời cô Trương trước khi mất nói ra, không thể cho chồng cũ cô ấy mang Huyên Huyên đi. Anh muốn hỏi Huyên Huyên có ngoan không, có đi tìm mẹ không, nhưng lại không dám hỏi.
Cô chủ nhiệm bảo anh yên tâm cũng nói nhiều lời an ủi nhưng vẻ mặt Diệp Đình Viễn vẫn đờ đẫn như cũ.
Cô chủ nhiệm cũng không có biện pháp, cô ấy còn phải quay lại trường dạy học. Trước khi đi, cô giáo có chút không đành lòng mà nói: "Đình Viễn, em... hũ tro cốt của bà nội em ở... ở tủ đầu giường."
Bà nội?
Diệp Đình Viễn mờ mịt ngẩng đầu, như thể nghe không hiểu cô giáo đang nói gì.
Cô giáo thở dài vẫn phải đi. Cô ấy đi rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gui-quang-doi-con-lai-vao-bien-ca/268220/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.